Chưa đợi anh phản ứng, tôi đã tự tiện kéo cổ tay anh, đứng dậy kéo anh ra ngoài cửa: “Ăn chưa no thì mình đi ăn thêm chút đồ nhẹ.”
Anh không nói gì, cứ thế để tôi kéo đi trong cơn gió cuối thu.
Tôi quay đầu lại nhìn anh mấy lần, anh vẫn lặng lẽ nhìn tôi, không nói lời nào, cũng không để lộ cảm xúc.
Chiếc áo khoác dài màu đen của anh bị gió thổi tung tà áo, còn váy liền của tôi lúc này hơi mỏng manh.
Tôi khẽ ho hai tiếng, rụt vai lại.
Anh dừng bước, lễ độ và kiềm chế cởi áo khoác ngoài, khoác lên cho tôi, còn buộc thắt lưng thành hình nơ bướm.
“Em có xinh không?” Tôi mở to đôi mắt tràn đầy mong đợi, ngẩng đầu nhìn anh.
“Cô Giản chắc chắn không thiếu người khen đẹp, sao còn phải hỏi tôi?” Anh cười nhẹ, dịu dàng hỏi lại tôi.
“Em muốn nghe anh nói.” Tôi thò tay ra khỏi tay áo khoác đen, thăm dò nắm lấy tay anh.
Anh ngẩn ra, khẽ giãy một chút.
Nhìn tôi vài giây, rồi ngược lại nắm lấy tay tôi.
Ấm áp, mạnh mẽ, có thể cảm nhận được vết chai mỏng chỗ cầm máy ảnh, tôi nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy an tâm kỳ lạ.
“Sống mũi cao, môi đầy đặn, lông mày rậm, mắt to, đúng chuẩn mỹ nhân, còn có chút phong vị ngoại lai.” Anh nhìn từng chút vào khuôn mặt tôi, nghiêm túc nói.
Lúc nãy tôi chỉ giả vờ say, mà giờ đây như thật sự ngà ngà men rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi bất chợt tiến lại gần anh, kiễng chân lên, ghé sát ngắm nhìn nửa khuôn mặt ít khi anh để lộ.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Môi hơi mỏng, đường viền hàm dưới mềm mại và trơn mượt, giống như con người anh, trong lạnh nhạt có ẩn chứa ấm áp.
Cần được khám phá, cần dần dần đi sâu.
Tôi hôn anh.
Chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Sự tiếp xúc mềm mại, mang theo một chút ướt át.
Cử chỉ thân mật này dường như đã kích hoạt một công tắc nào đó, trong mắt anh hiếm hoi xuất hiện cảm xúc, đầu tiên là hoảng loạn và khát vọng, sau đó nhanh chóng bị sự kiềm chế thay thế.
Vài giây sau, anh cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Cô Giản, chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”
Cuối cùng anh chỉ để lại lời nói ấy, rồi buông tay tôi rời đi một mình.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo khoác anh khoác lên người mình, không gọi anh lại.
9
Từ đó về sau, Lộ Địch rõ ràng cố tình giữ khoảng cách với tôi.
Dù tôi luôn chạy tới studio nhiếp ảnh của anh.
Thân thiết đến không thể thân hơn với nhân viên ở đó, anh lại luôn coi tôi như không tồn tại.
Lúc tôi chụp xong bộ ảnh thứ mười tại studio của anh, đúng lúc anh vừa từ bên ngoài quay về.
Tôi chặn anh ở cửa, vẫn còn mặc bộ đồ thiếu nữ dân tộc Tạng vừa chụp xong.
Má dán đầy kim tuyến lấp lánh, đánh má hồng đậm giả tàn nhang.
Son môi là màu bưởi ánh nước.
Anh rõ ràng ánh mắt sáng lên.
Nhưng chỉ nhẹ gật đầu với tôi.
Tôi kéo mạnh anh sang một bên, hạ giọng nói: “Có ai như anh không, hôn xong rồi coi như chưa có gì?”
Cũng thu hút không ít ánh nhìn của đồng nghiệp.
Anh bật cười khẽ, chuẩn bị tránh đi, tôi thuận nước đẩy thuyền, lớn tiếng nói: “Tôi trễ ba ngày rồi, anh không định chịu trách nhiệm sao?”
Anh nhướn mày, giữa ánh mắt săm soi của cả studio, bình tĩnh trả lời: “Hôn một cái đã có thai? Đây chính là thể chất dễ thụ thai trong truyền thuyết sao?”
Trước tiên là một hồi yên lặng, sau đó là tiếng bàn tán và cười vang khắp nơi.
Có nhiếp ảnh gia chạy lại hóng chuyện, giả giọng lanh lảnh la lên: “Đồ đàn ông tệ bạc!”
Lộ Địch bất ngờ kéo tôi vào văn phòng khóa cửa lại, xoay người ép tôi lên cánh cửa, nghiêng người áp sát.