Giang Khoáng gọi món xong, tôi hơi ngạc nhiên — cậu ấy gọi toàn những món tôi thích.
Cảm giác được người ta để tâm đến từng chi tiết nhỏ khiến tim tôi thấy ấm áp.
Bỗng bên bàn bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:
“A Tống, dạo này anh sao vậy?”
Chỉ cần nghe giọng đã đủ biết — ngọt ngào, nhỏ nhẹ, đúng là Lâm Nhất Đường rồi.
Còn cái tên A Tống cô ta nhắc đến, khỏi phải đoán cũng biết là ai.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tôi không quay đầu lại, giả vờ như không thấy.
Nhưng Lâm Nhất Đường vẫn liếc thấy tôi qua khóe mắt, rồi ngạc nhiên bước đến:
“Chị Ân Thanh, chị cũng ở đây à?”
Kỷ Tống theo sát sau cô ta, mặt lạnh tanh, đi về phía tôi.
Tôi cảm nhận rõ một ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào người mình.
Tôi đáp ngược lại: “Tôi thì không thể ở đây sao?”
“Nhà hàng này là anh bao trọn à?”
Anh ta có phần ấm ức: “Nhưng đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi mà…”
Ánh mắt anh ta liếc nhìn Giang Khoáng, đầy ẩn ý.
Lúc vào tôi không để ý, giờ mới nhìn kỹ — nhà hàng treo đầy bóng bay màu hồng, các bàn ngồi toàn là các cặp tình nhân tay trong tay.
Quả thực là một nhà hàng tình nhân.
Tôi bật cười, ôm lấy Giang Khoáng: “Tôi đến với bạn trai tôi, anh có ý kiến gì không?”
Tai Giang Khoáng đỏ bừng.
Tôi cảm nhận được luồng khí lạnh từ người Kỷ Tống càng lúc càng nặng nề hơn.
Lâm Nhất Đường không chịu buông tha, lại chen vào:
“Chị Ân Thanh chẳng phải mới chia tay với A Tống sao?”
“Nhanh vậy đã có người mới rồi à?”
“Thật là ngưỡng mộ chị đó.”
Tôi liếc thấy chiếc vòng tay trên cổ tay Lâm Nhất Đường — chỉ một ánh mắt đã nhận ra ngay.
Đó là món quà sinh nhật năm ngoái tôi tặng cho Kỷ Tống.
Khi ấy, để mua được chiếc vòng tay đó, tôi đã tiết kiệm từng đồng, ăn uống tằn tiện, mỗi ngày cật lực làm thêm mấy việc một lúc, mệt đến rã rời, còn sụt mấy cân liền.
Lúc anh ta nhận vòng tay, ánh mắt thoáng phức tạp, nhưng chỉ thản nhiên nói: “Không cần thiết đâu, lần sau đừng mua nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hóa ra tôi liều sống liều c.h.ế.t, cuối cùng lại là dọn sẵn cho người khác hưởng.
Dù giờ không còn thích nữa, trong lòng vẫn thấy khó chịu ít nhiều.
Tôi lặng lẽ dời ánh mắt đi, không buồn để ý đến hai người đó nữa.
Phục vụ thấy không khí căng thẳng, vội vàng chen vào:
“Nhà hàng chúng tôi hiện đang có hoạt động — các cặp đôi hôn nhau sẽ được tặng một món quà nhỏ miễn phí!”
Lâm Nhất Đường lập tức ôm lấy tay Kỷ Tống, nũng nịu cười ngọt ngào:
“A Tống~ em muốn quà kia~”
Kỷ Tống nhíu mày lắc đầu.
Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt tôi đang xem kịch vui, bàn tay lập tức siết chặt.
Anh ta đột nhiên cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Nhất Đường.