Sau đợt hóa trị lần trước, bác sĩ nói với chúng tôi, anh ấy cần phải tiến hành phẫu thuật, và chỉ có ba mươi phần trăm cơ hội để chữa khỏi ung thư.
Nhưng nếu một khi thất bại, sẽ không giữ được mạng.” Bạch Tô càng nói càng buồn bã, nước mắt lưng tròng. “Vì vậy… anh ấy không muốn tôi lo lắng, đã giấu tôi mua vé máy bay đến cảng C, anh ấy hiện đang ở bên trong phòng chờ máy bay, tôi gọi điện thoại cho anh ấy nhưng anh ấy không chịu nghe, nhưng tôi chỉ muốn đi vào trong nhìn anh ấy một lần cuối…” Bạch Tô nhìn nữ tiếp viên hàng không mà nước mắt rơm rớm. Đều là phụ nữ với nhau, sau khi nữ tiếp viên hàng không hàng không nghe được câu chuyện của Bạch Tô, cộng thêm với sự bùng nổ về khả năng diễn xuất hôm nay của Bạch Tô đã khiến cho mắt của nữ tiếp viên hàng không cũng dần đỏ hoe, thậm chí đến ngay cả Bạch Tô cũng có chút tin rằng câu chuyện này thật sự có thật. “Tôi vào trong thay cô nói một tiếng nhé? Để anh ấy ra đây gặp cô.” Nữ tiếp viên hàng không quan tâm nói, chuẩn bị đi đến hướng của Caesar. “Không được! Nếu như anh ấy biết là tôi đến thì sẽ càng không muốn gặp tôi.” Bạch Tô kéo lấy tay của nữ tiếp viên hàng không, càng nói càng kích động. Với một giọng nói đầy cầu khẩn, van nài đến ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạc giọng hẳn đi. “Vậy tôi làm sao để giúp cô đây chứ?” Nữ tiếp viên hàng không không còn nghĩ được cách nào khác, cô ấy nhìn Bạch Tô, trên nét mặt hiện ra vẻ khó xử. “Dáng người của hai chúng ta gần giống như nhau, cô có thể đổi đồ với tôi không? Tôi vào trong đó đưa bữa sáng cho anh ấy…. Bạch Tô để lộ ra ánh mắt cầu xin, đáng thương nhìn tiếp viên hàng không. “Chuyện này…”
Cô tiếp viên hàng không ngập ngừng. “Cô nhất định phải giúp tôi, tôi bảo đảm sẽ nhanh chóng quay trở ra.” Bạch Tô tiếp tục van nài. “Được rồi.” Cô tiếp viên hàng không cắn răng, cùng Bạch Tô đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Từ nhà vệ sinh bước ra, trên khóe miệng Bạch Tô nở ra một nụ cười vì đã thành công trót lọt. Cô tự cảm thấy rằng bản thân không đi làm diễn viên thật sự là quá đáng tiếc rồi! Ngay lập tức bị kinh ngạc bởi khả năng diễn xuất của bản thân và sự thông minh tài trí của mình. Bạch Tô ngoảnh đầu đem bữa sáng vào phòng chờ máy bay. Bạch Tô cúi thấp đầu, đặt bữa sáng lên bàn của Caesar, không nói một câu, bắt đầu rót nước cho anh. Caesar đang dặn dò công việc với trợ lí, ánh mắt liếc nhìn Bạch Tô trong trang phục tiếp viên hàng không đang rót nước, khẽ nhíu mày. “Cô Bạch, cô đuổi sao đuổi nhầm vào trong phòng này rồi hay sao?” Caesar nhìn Bạch Tô, trầm giọng nói Bạch Tô tay đang rót nước chợt khựng lại giây lát, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Caesar, cố nặn ra một nụ cười thật tươi. “Tôi có thể nói chuyện riêng với anh vài ba câu không?” Bạch Tô nhìn Caesar nói, giọng điệu có chút thoải mái, yêu cầu. “Tôi không phải đã nói với cô rồi hay sao? Hi vọng cô Bạch đây sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, cô không hiểu hay sao?” Caesar càng chau mày, không có ý định để tâm đến mong muốn của Bạch Tô. Thái độ này khiến Bạch Tô có chút thất vọng..