Lục Nghiễn: “Tầng hai, nhảy xuống không c/h/ế/t, nhưng nhẹ thì gãy xương, nặng thì hủy dung.”
Tôi lại liếc sang con d/a/o trong bếp.
Lục Nghiễn: “Trừ khi cô cầm một khẩu AK47 bắn tôi.”
“Hoặc dùng cái sức mạnh kỳ quái kia của cô mà đánh một trận.”
Giờ thì tôi còn sức đâu nữa?
Sắc mặt tôi trầm xuống.
Tôi đứng dậy.
Nắm chặt tay.
Giây tiếp theo, “phịch” một tiếng, tôi quỳ sụp xuống trước mặt Lục Nghiễn.
Ôm lấy đùi anh, miệng méo xệch, nước mắt ròng ròng tuôn ra như cái ấm đun nước sôi, xèo xèo kêu vang.
“Anh, em có thể giải thích mà, anh!”
“Tất cả đều là do cái hệ thống c/h/ế/t tiệt kia, nó ép em phải cứu anh, nếu cứu thất bại em sẽ c/h/ế/t mất thôi hu hu hu——”
“Ảnh nóng cũng đều là nó đưa cho em đấy!”
Mạng quan trọng hơn.
Tôi thẳng thắn khai hết mọi chuyện hệ thống giao phó.
Nghe xong, Lục Nghiễn nhíu mày.
“Cứu thất bại thì cô sẽ c/h/ế/t?”
“Ừ ừ, bởi vì sau khi anh hắc hóa sẽ mất kiểm soát mà g/i/ế/t em.”
“Tôi đảm bảo sẽ không g/i/ế/t cô.”
“Nhưng… nhưng mà anh hắc hóa cũng không được, như vậy em cũng bị hệ thống xóa sổ, chỉ cần anh…”
Tôi xấu hổ liếc về phía đùi trên của anh.
Lời chưa kịp nói hết, ra sức ám chỉ.
Lục Nghiễn hiểu rồi, cuối cùng cũng nắm rõ toàn bộ sự việc.
“Vậy suy cho cùng, chỉ cần tôi không còn bất lực nữa, lấy lại tự tin, thì coi như cô đã cứu thành công, đúng không?”
“Ừ ừ!”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Anh Lục yên tâm, sau khi em nhận được năm mươi triệu tiền thưởng, em chỉ lấy chút ít mua lạp xưởng ăn thôi, còn lại toàn bộ đều là của anh. Sau đó em sẽ biến mất, tuyệt đối không quấy rầy anh nữa.”
Biến mất?
Trong đáy mắt Lục Nghiễn lóe lên tia khó chịu.
Khí tức quanh người anh trở nên dày đặc và nặng nề, cảm xúc tiêu cực gần như tràn ra ngoài.
Anh nhận ra rằng thiện ý tôi dành cho anh có thể theo sự thành công của nhiệm vụ mà biến mất rất nhanh.
Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi.
Dưới ánh đèn huỳnh quang rẻ tiền trong phòng khách, tôi không nhìn rõ gương mặt và biểu cảm của phản diện này.
Chỉ biết rằng anh không hề tức giận.
Nhưng tôi lại vô cớ thấy sống lưng lạnh buốt, như bị tính kế điều gì đó, trong lòng dấy lên một dự cảm vô cùng, vô cùng chẳng lành.
Lúc này, giọng khàn khàn của Lục Nghiễn vang lên trên đỉnh đầu tôi:
“Vậy thì cô chịu trách nhiệm giúp tôi lấy lại tự tin, dùng bất cứ cách nào cũng được.”
Phúc lợi từ trên trời rơi xuống.
Tôi không dám tin.
“Thật sao?”
“Thật. Tán tỉnh, nắm tay, hôn môi…”
“Đều tùy cô.”
12
Đêm đó, Lục Nghiễn không về nhà.
Còn tôi thì đang ngồi vắt ngang trên đùi anh, hai tay chống lên lồng ngực nóng bỏng, căng đầy sức mạnh kia.
Trong tình cảnh này, đầu óc tôi lập tức treo máy.
Dù tôi là người có học, từng đọc vô số tác phẩm “nóng bỏng”, lý thuyết thì phong phú vô cùng.
Nhưng khi thật sự thực hành, tôi lại hóa ngốc, chẳng biết phải làm gì.
Thế này thì… quyến rũ kiểu gì?
Hệ thống vốn giả c/h/ế/t bấy lâu bỗng nhiên lên tiếng trong đầu tôi:
“Ký chủ, cơ hội tốt thế này, đừng ngây người nữa, mau lên!”
“???”
Tôi nghiến răng, âm thầm chửi nó:
“Thằng nhãi, mày còn mặt mũi nói à, lúc nãy suýt c/h/ế/t mày có biết không!”
Hệ thống cười hì hì:
“Ấy da, tôi biết chắc anh ta không g/i/ế/t cô nên mới im lặng thôi.”
“Cô xem bây giờ đi, chẳng phải anh ta đang mặc cho cô ‘giày vò’… khụ, là cứu rỗi sao?”
“Nhưng mà tôi không biết làm mà.”
“Cô thử sờ cơ bụng của anh ta đi.”
Tôi vốn nghe lời, liền run rẩy đưa tay đặt lên cơ bụng anh, hai vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ m/á/u.
Cảm giác ấy, mềm mại mà săn chắc, giống như tấm ván giặt quần áo.
Hơi… cứng tay thật.
Lục Nghiễn bị chạm vào thì híp mắt lại.
Hệ thống lại nhắc nhỏ:
“Tiếp đi, sờ lên cơ ngực, cô biết nắn bột không?”
“Miễn cưỡng biết.”
Thế là tay tôi dịch lên.
Đặt ngay trên cơ ngực anh, tôi bắt đầu xoa bóp mạnh bạo, dùng cả sức lực.