Bình Giữ Nhiệt Và Bí Mật Của Anh

Chương 1





Để cứu rỗi tên phản diện bị bất lực, ngày nào tôi cũng gửi ảnh kh/oả th/ân cho anh ta.

Muốn kích thích anh ta.

Phản diện: “Đừng gửi nữa.”

Tôi: “Tôi đang cứu anh đấy, giúp anh lấy lại phong độ đàn ông!”

Phản diện nghiến răng cười lạnh:

“Thế cô có thể đừng gửi ảnh kh/oả th/ân của tôi không?”

1

Hệ thống bắt tôi phải cứu rỗi một phản diện vì bất lực mà hắc hóa.

Tôi uể oải, cúi đầu cắn một miếng lạp xưởng cay.

Vừa thơm vừa tê.

Một miếng dầu nổ giòn trong miệng.

“Tên đàn ông đã không còn được nữa thì cần gì tốn thời gian để cứu chứ. Chi bằng để tôi nghiên cứu ra một loại lạp xưởng cay xanh sạch an toàn cho sức khỏe còn hơn.”

Hệ thống: “Cứu phản diện sẽ có thưởng.”

“Bao nhiêu?”

“Năm nghìn.”

“Không rảnh.”

“Mười nghìn.”

!

Tôi lập tức vứt gói lạp xưởng trong tay.

Nhanh chóng đứng bật dậy, thần sắc nghiêm túc.

“Chi tiết đi.”

Hệ thống cố nén xuống hai chữ “tham lam”, ném toàn bộ tư liệu về phản diện cho tôi.

“Đây chính là đại phản diện của thế giới này, Lục Nghiễn.”

Nhìn vào bức ảnh trong tập hồ sơ, tôi không kìm được huýt sáo một tiếng.

Đẹp trai.

Đẹp trai đến mức ai nhìn cũng nhận ra ngay.

Sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài mà sâu thẳm, dù chỉ là một tấm hình thôi cũng đã toát ra khí thế trời sinh mạnh mẽ.

Tám múi bụng săn chắc, eo thon rắn rỏi, bờ vai rộng và vòng hông nảy nở.

Đúng chuẩn cực phẩm nam sắc.

Theo nguyên tắc “điều ngựa đổi ngựa” của Điền Kỵ, kiểu đàn ông hạng nhất thế này, vừa khéo hợp với loại hạ lưu như tôi.

Chỉ tiếc là…

Anh ta chỉ đẹp bên ngoài chứ chẳng dùng được, nửa trên không có vấn đề, nhưng nửa dưới lại hỏng hóc.

Tôi không khỏi tiếc nuối.

Hệ thống nói cho tôi biết:

“Lục Nghiễn từ nhỏ đã mất cha mẹ, lại thêm khuyết điểm cơ thể này, dần dần tính cách trở nên vặn vẹo.

Về sau hắc hóa, g/i/ế/t người không chớp mắt, tội ác chất chồng, còn cố tình đối đầu với nam chính.”

“Cuối cùng bị nam chính g/i/ế/t c/h/ế/t, kết cục thê thảm.”

“Nhiệm vụ của cô chính là khiến anh ta lấy lại tự tin.”

“Chỉ cần phản diện tự tin, hắn sẽ không còn đối nghịch với nam chính nữa.”

Tôi gật đầu.

“Được rồi, hiểu rồi. Tức là phải giúp anh ta lấy lại phong độ đàn ông, rồi tìm mấy chuyện khác để làm, khỏi quấy phá cặp đôi nam nữ chính trong truyện ngôn tình sủng này nữa đúng không?”

Hệ thống kích động:

“Đúng vậy! Hơn nữa lần này cách thức chinh phục không giới hạn mức độ!”

“Ký chủ! Cứ buông thả lên! Cứ điên cuồng lên! Cứ hết mình lên!”

“Để bùng nổ một hành trình cứu rỗi thật hùng tráng, thật phóng khoáng, thật nhiệt liệt nào!”

“Yên tâm, tôi sẽ hết mình trợ giúp cô, chỉ cần cô đưa ra yêu cầu, tôi tuyệt đối sẽ đáp ứng.”

2

Để chinh phục Lục Nghiễn, tôi lập tức thuê căn hộ đối diện nhà anh ta.

Phải nói thật, giai đoạn đầu tên phản diện này sống thật sự thảm.

Anh ta ở trong khu làng trong thành phố, nhà cũ nát, đường cũng nát, dây điện đen sì chằng chịt, loằng ngoằng như vừa trải qua Thế chiến thứ hai.

Ban ngày đi công trường vác thép, ban đêm còn chạy giao đồ ăn.

Mức sống này, có thể tóm gọn bằng một chữ.

Nát.

Sau khi dọn đến, tôi cũng không vội vàng xuất hiện trước mặt Lục Nghiễn.

Mà trước tiên xin hệ thống số điện thoại của anh ta.

“Ký chủ, cô lấy số điện thoại của phản diện làm gì?”

“Gửi mấy câu tình thoại sến sẩm cho anh ta chứ còn gì. Chẳng lẽ mới đầu đã trực tiếp ra tay làm lưu manh sao?”

“…”

Bạn ơi! Có làm thật cũng được đấy!

Hệ thống nghẹn lại, rồi uyển chuyển mà mờ ám nhắc khéo:

“Ký chủ, cái đó… chỉ nói mấy câu tình thoại có lẽ không đủ để kích thích phản diện đâu, chi bằng gửi cho anh ta ít ảnh mát mẻ gì đó?”

“Hả?”

“Ảnh kh/oả th/ân thì hơi bi/ến th/ái rồi, đây là ngôn tình sủng chứ đâu phải truyện sắc.”

Hệ thống vội biện giải:

“Tôi nói ảnh mát mẻ thôi, chứ không phải kh/oả th/ân.”

“Hứ, chẳng lẽ tôi còn không hiểu bụng dạ bẩn thỉu của anh chắc?”

Nghĩ lại một chút, tôi cũng phải thừa nhận.

“Nhưng mà, cách này cũng không tệ.”

Hệ thống mừng rỡ:

“Đúng đúng, vậy ký chủ định khi nào bắt đầu gửi ảnh đây?”

“Tối nay.”

Tôi liền chìa tay ra, thúc giục:

“Anh mau đưa ảnh của Lục Nghiễn cho tôi đi.”

“Ký chủ, tôi bảo cô kích thích phản diện, chứ không phải để cô tự vui vẻ.”

“Yên tâm, tôi không giữ lại đâu, gửi hết cho anh ta.”

Hệ thống sững người:

“Gửi cho ai?”

“Cho Lục Nghiễn.”

“Cô định gửi ảnh của chính Lục Nghiễn cho anh ta á?!”

“Cái này đúng hả! Đây chẳng phải đảo lộn hết rồi sao!”

Hệ thống hét toáng lên.

Tôi nghiêm túc đáp:

“Sao mà không đúng chứ?

Tôi gửi ảnh của anh ta, để anh ta nhận ra cơ thể mình tốt đến mức nào.

Từ đó sinh ra tự tin từ trong ra ngoài, tái tạo lại tâm lý, đây mới là cách chinh phục chính xác và khoa học.”

“…”

Hệ thống đờ mặt ra.

Nhưng yêu cầu của ký chủ thì nó không thể từ chối, chỉ có thể lầm bầm, đưa cho tôi một xấp ảnh của Lục Nghiễn.

“Đúng là mở mang tầm mắt, lần đầu tiên tôi gặp loại ký chủ kỳ dị thế này.”