Bích Đào Ở Nhà Bên

Chương 6



Phu quân ở nhà đã gần mười ngày, mỗi ngày đọc sách viết chữ, còn phải dạy ta viết chữ, ta thì suốt ngày chỉ vẽ loạn.

Ta ngồi bên bàn hắn gọi hắn: "Phu quân."

Hắn lật sách, mặt nghiêm lành lạnh, âm thanh phát ra từ mũi: "Hử?"

Ta nói: "Ta muốn thêu hoa."

Hắn có chút hung dữ nói: "Cũng phải vẽ xong bài tập vẽ hôm nay."

Ta chỉ còn cách cúi đầu vẽ chữ, vẽ đến tay ta mỏi nhừ.

Nương ơi, Bích Đào số khổ, Bích Đào gặp phải người không hiền lành gì cả.

Cuối cùng phu quân ta cũng phải ra ngoài, hắn ở sân tháo dây xích cho Đậu Hoàng nói: "Đi, Đậu Hoàng, hôm nay theo cha ra ngoài."

Đậu Hoàng vui vẻ xoay vòng quanh tại chỗ, cái đuôi bù xu to lớn không ngừng vung vẫy.

Ta hỏi: "Chàng đi đâu?"

Hắn nói: "Vi phu ra ngoài thăm bạn."

Ta nói: "Chàng thăm bạn thì thăm, sao lại mang theo chó?"

Hắn nắm lấy Đậu Hoàng, đứng trong sân một cách tội nghiệp, "Lý Bích Đào, vi phu đi ra ngoài một mình, nàng không lo sao?"

Ta trợn trắng mắt nhìn lên trời, giữa ban ngày ban mặt, có gì phải lo, chẳng lẽ còn có người cướp một đại nam nhân như hắn sao.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, ta nói: "Vậy chàng cẩn thận nhé."

Hắn vẫn không đi, đứng yên tại chỗ, mặt mày ủ rũ, dắt chó.

Ta lại nói với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, bảo vệ tốt cho cha nhé, đừng để người khác cướp đi."

Đậu Hoàng sủa đáp lại, hắn mới vui vẻ nói: "Vi phu sẽ ở Vọng Giang Đình, trước khi trời tối sẽ về, nếu nàng nhớ ta, thì đến tìm ta."

Ta còn nhiều việc phải làm, đâu có thời gian nghĩ đến hắn. Ta nói: "Được." Hắn mới dẫn Đậu Hoàng ra ngoài.

Ta không ngờ thật sư lại có người đến cướp hắn, còn trắng trợn đến tận nhà mà cướp.

Ta tiễn phụ tử hắn rời đi, dọn dẹp trong nhà ngoài sân, rồi tìm kéo cắt áo mùa đông.

Đang kéo vải, thì có tiếng gõ cửa cạch cạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta hỏi: "Ai vậy?"

Mỗi bước mỗi xa

Một giọng nói vênh váo tự đắc từ ngoài cửa hỏi: "Cố tướng công có ở nhà không?"

Ta mở cửa, thấy một tiểu nha đầu, hếch cao cằm, ta nói: "Tướng công nhà ta ra ngoài thăm bạn, hiện tại không có ở nhà."

Nha đầu kia hung dữ trừng mắt nhìn ta, tránh sang một bên, lộ ra tiểu thư Tri phủ mềm mại dịu dàng ở phía sau.

Tiểu thư Tri phủ nhàn nhạt nhìn ta, "Ngươi chính là Lý Bích Đào."

Ta đáp: "Ta chính là Cố Lý thị, tiểu thư tìm phu quân ta có việc gì?"

Tiểu thư bỗng đỏ mắt, nghiến răng hỏi ta: "Ngươi dựa vào cái gì để gả cho chàng ấy!"

Ta nói: "Ta muốn tìm chàng sinh một đứa con, chàng ấy đã kêu người đến cầu hôn, đâu có dựa vào cái gì."

Tiểu thư nói: "Ngươi thật không biết xấu hổ!"

Ta không nói gì. Đây là không biết xấu hổ à? Những chuyện không biết xấu hổ khác thì hàng ngày vẫn làm. Ta không thèm để ý đến nàng ta, quay người làm việc của mình, cửa vẫn mở, nàng ta thích vào thì cứ vào, thích đi thì cứ đi.

Tiểu thư đứng trước cửa nhà bọn ta khóc, ta thì ở trong sân đang cắt áo. Thân hình kia của hắn ta cũng sờ quen, vai rộng mấy phân, chân dài bao nhiêu, ta đưa tay đo một chút, dài ngắn cũng xấp xỉ.

Tiểu thư cứ nhìn ta cắt áo, nhìn một lúc lại khóc, lòng ta có hơi nhũn ra, ta nói: "Tiểu thư cũng đừng đứng đó, trời tối chàng ấy mới về, nếu chờ thì vào trong chờ đi."

Nàng ta liền vào trong chờ, ngồi trong sân của ta, mắt nhìn quanh, xem thư phòng của hắn mở cửa, xem quần áo của hắn phơi trên dây, nàng ta lại khóc.

Ta thở dài nói: "Phu quân của ta cũng không quá tốt đâu, có khi chàng ấy cư xử cũng thô lỗ, tính tình cũng không tốt."

Tiểu thư nói: "Ngươi hiểu cái gì!"

Ta lại không muốn để ý đến nàng ta, nhớ thương phu quân của ta, lại còn nói ta hiểu cái gì.

Ta thu dọn vải đã cắt vào trong nhà, nhìn trời, rồi đi vào thư phòng của hắn nhặt một tờ giấy vụn, dùng để nhóm lửa nấu cơm.

Tiểu thư trợn trừng mắt: "Ngươi lấy chữ của chàng ấy để nhóm lửa hả?"

Ta nói: "Trong giỏ còn nhiều mà, không nhóm lửa thì làm gì?"

Tiểu thư nói: "Ngươi có biết bên ngoài bao nhiêu người trả giá cao để cầu chàng ấy một bức tranh chữ không?"

Cầu thì cứ cầu, tay hắn cũng không bị phế. Ta thêu một chiếc khăn, bên ngoài cũng có bao nhiêu người cầu nữa kìa.

Tiểu thư tức giận đứng dậy, cuối cùng dẫn theo nha đầu mắt ở trên đỉnh đầu vừa nãy, đẩy cửa bỏ đi.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com