Nơi này chính là một vũng nước tự nhiên giữa rừng sâu, bốn bề núi đá vây quanh, như một bức tường thiên nhiên chắn gió.
Trên vách núi là dây leo xanh mướt, chen chúc nhau bò lên cao, đan xen trong đó là những đóa hoa dại nhỏ xíu—trắng, hồng nhạt, vàng nhạt, điểm xuyết giữa sắc xanh tươi non như tranh họa đồ.
Không chỉ đẹp, hoa dại còn toát ra mùi hương thanh nhã, thơm dìu dịu, khiến người ta thấy khoan khoái trong lòng.
Đào Hoa chỉ nhìn một lần liền say mê:
“Đẹp quá, phu quân ơi. Nơi này chẳng khác gì tiên cảnh.
Thật đúng là, nghĩ gì được nấy vậy.”
Tần Phong cũng thấy nơi này thật yên bình. Nhìn tiểu nương tử hớn hở như hài tử, tâm tình hắn cũng nhẹ nhõm hẳn ra.
Hắn cười hỏi:
“Vậy nàng là nghĩ đến suối nóng, hay là nhớ cá?”
Đào Hoa phì cười:
“Cả hai đều không phải.
Thiếp chỉ là… muốn được ngâm mình trong nước nóng một lượt thôi.
Chàng còn nhớ chứ? Trước tết chàng từng nói, sau này sẽ nhờ mộc công đóng cho một thùng tắm lớn, rồi hai ta cùng nhau ngâm mình mà.”
“Đương nhiên nhớ rồi.” – Tần Phong nhướng mày, cúi đầu nhìn nàng, cười như có như không.
“Lúc ấy chẳng phải nàng bảo ngượng, không chịu tắm chung sao? Nay lại muốn rồi à? Hay là… thử luôn hôm nay đi?”
Đào Hoa xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng, vội lấy tay đẩy n.g.ự.c hắn:
“Chàng nói linh tinh gì đó!
Trời còn chưa tối!
Chẳng qua lúc ấy nghe chàng nói vậy nên thiếp tưởng tượng thử chút thôi!
Đi mau, mau bắt cá, còn phải chặt cây. Trễ quá thì không xuống núi được đâu!”
Tần Phong bật cười khẽ:
“Vậy là hôm nay phải bỏ qua chỗ nước nóng này rồi sao? Tiếc ghê, trời ban tiên cảnh thế này mà chẳng tận hưởng gì cả.”
“Tiên cảnh nó cũng chẳng mọc chân mà chạy mất đâu!” – Đào Hoa chống nạnh, khẽ hừ một tiếng.