Sau khi được lau sạch mồ hôi dính dấp trên thân, tiểu nương tử trong lòng hắn liền thoải mái đến mức không ngừng rên khẽ như mèo con.
Tần Phong vừa định đứng dậy đi giặt khăn, đã bị nàng giữ chặt lấy tay, không cho đi nửa bước.
Hắn bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Cứ thế này mãi… tuy nàng thì mơ màng chẳng rõ gì, nhưng người phải nhẫn nại chịu đựng lại là hắn thì thật không dễ dàng gì.
“Đào Hoa…” – Hắn nhẹ gọi, tay luồn vào trong áo mỏng, năm ngón tay như tạc đá, cẩn thận xoa dịu làn da mềm mại – “Hay là nàng tỉnh dậy đi, một mình ta thế này thật là không thú vị chút nào.”
Đào Hoa như bị chọc trúng, ư ử trong cổ họng, âm thanh ngọt ngào như rót mật, khiến cả người Tần Phong như bốc lửa.
Hắn không nhịn được, tay siết lại, phủ trọn lấy dáng hình mềm mại kia.
Trước khi về phòng, hắn đã tranh thủ tắm sơ dưới lầu, người vốn đã nóng ran.
Giờ thêm tiểu nương tử dụ dỗ không tự biết, hắn liền như một mồi lửa bị châm thẳng vào tim.
Nửa mê nửa tỉnh, Đào Hoa cảm thấy có vật gì ấm nóng phủ trên người mình.
Nàng biết rõ đó là trượng phu, mơ hồ cảm nhận được mọi thứ, khẽ mở mắt nhìn lên:
“Tối qua… khi chàng đang truy kẻ khả nghi, thiếp bị một cô nương lực rất mạnh kéo đi. Thiếp vùng vẫy mãi không thoát ra được. Nàng ấy bảo sẽ không làm hại thiếp, còn nói mình là muội tử của chàng, muốn gặp chàng sau bao năm xa cách…”
Tần Phong nhíu mày:
“Muội tử?”
“Ừm.” – Đào Hoa gật đầu – “Nàng ấy nói tên là Hà Phương Hoa. Phu quân, thật sự chàng biết nàng ấy sao?”