Trước kia, chỉ cần bà ta giơ tay lên, con bé kia đã sợ đến mức rụt cổ lại, dù bị đánh đến bầm tím người cũng không dám phản kháng.
Vậy mà hôm nay, chẳng những không chạy, lại còn dám ra tay đẩy bà ta?
"Đồ mất dạy! Mày dám đánh mẹ mày?"
Lâm Tuyết Mai giận đến mặt đỏ bừng, túm lấy cây củi khô lồm cồm bò dậy, nghiến răng đuổi theo.
Vương Ngọc Thanh lùi lại một bước, thầm đánh giá tình hình. Nếu không phải vì bà ta là mẹ ruột của nguyên chủ, hơn nữa cô còn đang tìm cách thuận lợi rời khỏi cái nhà này, thì cô đã sớm đè bà ta xuống đất mà giật tóc cho một trận rồi!
Nhưng nghĩ lại, nếu muốn ra đi mà không bị cản trở, cô không thể đánh bà ta quá nặng, tránh để sự việc rối ren hơn.
Lâm Tuyết Mai điên cuồng lê dép đuổi theo, vừa chạy vừa vung cây củi, miệng không ngừng gào lên:
"Tao đánh c.h.ế.t mày… Mày còn dám chạy hả? Đồ vô dụng như mày, nuôi chó còn hơn! Chó còn biết lấy lòng chủ nhân! Tao đáng lẽ không nên sinh mày ra! Lúc mới sinh, lẽ ra tao phải đạp mày c.h.ế.t từ trong bụng rồi! Giờ cánh cứng cáp rồi đúng không? Dám nói cả nhà không có tay? Dám nói xấu chị cả mày? Đồ đê tiện, sao mày không đi c.h.ế.t đi?"
Những lời lẽ độc địa đó vang lên bên tai, nhưng Vương Ngọc Thanh chỉ cười nhạt.
Cô nhớ lại lý do nguyên chủ chưa bao giờ được yêu thương.
Năm đó, khi lần đầu mang thai, Lâm Tuyết Mai sinh con gái. Điều này khiến bà ta vô cùng thất vọng, nên đến lần mang thai thứ hai, bà ta nhất quyết phải sinh con trai. Nghe lời mẹ ruột, bà ta uống "Dược chuyển thai" – một loại thuốc dân gian được truyền miệng giúp biến con gái thành con trai.
Thuốc không chỉ đắng đến khó nuốt, mà còn suýt khiến bà ta sinh non.
Bà ta nghiến răng chịu đựng, thầm nghĩ nếu có bầu, dù vất vả một chút cũng chẳng sao.
Nhưng trớ trêu thay, kết quả cuối cùng vẫn là một đứa con gái.
Chồng thất vọng, mẹ chồng thì khinh thường ra mặt. Chị em dâu cười nhạo, nói ra nói vào. Đến mức mẹ chồng còn lấy lại chiếc vòng tay vàng từng tặng, nửa đêm thu dọn đồ đạc, bỏ mặc bà ta, dọn sang nhà con trai lớn để hầu hạ con dâu cả.
Từ đó, quan hệ mẹ chồng nàng dâu hoàn toàn rạn nứt, trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Có lẽ vì thế mà Lâm Tuyết Mai càng thêm oán hận đứa con gái thứ hai của mình. Ngày nào cũng đánh, cũng mắng.
Càng đánh, càng mắng, con bé lại càng trở nên nhút nhát, không dám nói chuyện, không dám làm gì, lúc nào cũng co rúm lại như một con chuột nhỏ trong nhà.
Đến khi lớn lên, nó biến thành một kẻ không biết nhìn sắc mặt người khác, không biết cách làm việc, không có chính kiến, hèn nhát đến mức ai cũng có thể bắt nạt.
Cũng chính vì vậy mà Lâm Tuyết Mai càng thêm ghét bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Vương Ngọc Thanh vẫn không thể hiểu nổi, tại sao một người mẹ lại có thể dùng những lời lẽ cay độc đến vậy để công kích chính con ruột của mình?
Nỗi đau thể xác có lẽ không đáng sợ bằng sự hành hạ bằng lời nói. Những câu chửi rủa chua ngoa, đầy ác ý sẽ như vết d.a.o cứa sâu vào tâm hồn, để lại vết thương chẳng bao giờ lành.
Nguyên chủ trước đây có hận, nhưng phần nhiều lại là tự ti. Mỗi lần bị mắng, cô đều cúi đầu, càng bị mắng nhiều thì đầu cúi càng sâu. Cô không có dũng khí phản kháng, chỉ có thể câm lặng chịu đựng.
Lúc này, Vương Ngọc Yến và Vương Ngọc Lan cũng đi theo sau, hai đứa long phượng thai cũng ồn ào đuổi đến, bộ dạng như muốn tiến lên ngăn cản cô.
Vương Kiến Đông nghe thấy tiếng động liền từ trong phòng đi ra, sắc mặt nghiêm khắc, giọng nói đầy uy quyền:
"Mày đứng lại đó cho tao! Chạy đi đâu hả? Cả ngày chỉ giỏi bị ăn đòn!"
Nghe thấy vậy, Vương Ngọc Thanh càng không muốn dừng lại. Cô không có đường lui, chỉ có thể quay người lao nhanh về phía cửa lớn.
Lâm Tuyết Mai đứng ngay cửa, nhìn theo nhưng lại không dám đuổi theo. Hàng xóm láng giềng xung quanh đều là công nhân cùng nhà máy. Ngày thường, nhờ có con rể lớn là nhân viên chiếu phim, con gái lớn là kế toán, ai cũng nể mặt bà ta vài phần.
Bà ta vốn rất sĩ diện, huống hồ tục ngữ có câu: "Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài." Nếu để người ngoài biết nhà mình xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ mất hết thể diện.
Chính vì hiểu rõ điểm này, Vương Ngọc Thanh mới chạy ra ngoài. Nếu cứ ở nhà cả ngày hôm nay, chưa nói đến chuyện có được ăn hay không, nhưng chắc chắn sẽ bị hành hạ đến khổ sở.
Hơn nữa, với tư cách là người sinh ra trong thời đại khoa học công nghệ phát triển, nay lại vô tình xuyên về "thời đại kinh tế kế hoạch", cô không khỏi cảm thấy tò mò. Đã có cơ hội trải nghiệm một thời đại hoàn toàn xa lạ, cô nhất định phải đi xem cho biết!
Nghĩ vậy, cô lập tức đi thẳng đến khu chợ trong huyện.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Trên đường, cô len qua dòng người đông đúc, trong lòng vừa kích động vừa cảm thán.
Thành phố nơi cô từng sống xa hoa trụy lạc, nhà cao tầng san sát, đèn điện rực rỡ thâu đêm. Nhưng ở đây, dù đường phố có phần lụp xụp, con đường cũng không quá rộng rãi, nhưng lại mang một loại sức sống khác biệt. Khói lửa nhân gian nồng đậm, người dân chất phác, gương mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui, khắp nơi đều là cảnh tượng náo nhiệt hiếm có.
Cô đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên phố bày bán đủ loại hàng hóa: từ lương thực, đậu phộng, thịt heo – những thứ chính phủ kiểm soát – cho đến các món ăn vặt truyền thống, đồ thủ công mỹ nghệ, công cụ lao động, hoa quả tươi ngon, thậm chí còn có cả hàng da, thợ rèn, tiệm cắt tóc, người chơi nhạc cụ rong, và những nghệ nhân tung hứng biểu diễn bên đường.
Một con phố nhỏ nhưng lại tựa như một thế giới thu nhỏ đầy màu sắc!
Hiện tại là năm 1976, thời kỳ "Từ bỏ thói quen xấu" vừa trôi qua, hơn nữa "trời cao hoàng đế xa", ở một số vùng sâu vùng xa, thị trường tự do lại dần dần hồi phục.
Nông dân trong huyện Tùy An cũng vậy. Họ có thể trồng rau củ, nuôi gia súc trên đất của mình, sau đó mang ra chợ bán theo hình thức tự sản tự tiêu.
Gia đình nguyên chủ sống trong khu tập thể của nhà máy phân bón quốc doanh huyện Tùy An. Cả cha lẫn mẹ đều là công nhân đời đầu của nhà máy, tiền lương cấp bốn, mỗi tháng 44,10 tệ.