Lâm Tuyết Mai liếc Vương Kiến Đông một cái, rồi bước lên ngăn con gái:
"Cha mày nói vậy là do tức giận thôi! Làm sao mà đừng có về? Dù sao mày cũng là con cái trong nhà, không thể nói đi là đi được. Nhưng mà…"
Bà ta liếc nhìn Kỷ Học Ninh đang đứng bên cạnh, sau đó nhanh tay cướp lấy mấy món quà tặng, cười nhạt:
"Muốn gả thì mẹ cũng không cản. Dù sao mẹ cũng mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra mày, nuôi lớn được chừng này. Con gái mẹ đi lấy chồng, cũng phải có chút thể diện, không thể để người ta coi như bảo mẫu không công mà đem đi không thế được!"
Kỷ Học Ninh đứng trầm mặc, nhưng khi mở miệng, giọng hắn trầm ổn mà ngắn gọn:
"Bà muốn bao nhiêu?"
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Ánh mắt hắn sắc bén như đuốc, không có nửa điểm do dự, cũng chẳng chút dè chừng. Sự sảng khoái này khiến Lâm Tuyết Mai hơi chột dạ, nhưng bà ta cũng không phải người dễ lùi bước. Nhà họ Kỷ dù nghèo đến đâu, bà ta cũng phải ép ra chút dầu. Nghĩ vậy, bà ta thản nhiên nói:
"Cũng không nhiều, chỉ 100 đồng. Con gái nhà đồng nghiệp tôi lấy chồng, nhà trai còn phải bỏ ra hơn 300 đồng cơ."
Bà mối nghe vậy liền cười lạnh:
"Ôi trời, nghe bà nói mà tưởng nhà họ đang cưới một khối vàng chắc! Tứ đại kiện đã đòi, tiền sính lễ cũng muốn. Con gái bà là phượng hoàng trên cành sao? Bình thường có coi nó là con ruột đâu, đến lúc cưới lại quý như báu vật vậy?"
Lâm Tuyết Mai không hề tức giận, chỉ nhếch môi cười:
"Vậy thì không gả nữa."
Dù sao con gái còn ở nhà, vẫn còn có ích. Bà ta cũng không tin Ngốc Nhị nhà mình có gan chạy, mà nếu dám chạy, bà ta nhất định sẽ bắt về.
Vương Ngọc Thanh đứng bên cạnh, không rõ đây có tính là "ngộ thương" không. Cô khẽ liếc nhìn Kỷ Học Ninh, cảm thấy tai mình hơi nóng. Cô kiễng chân ghé sát vào tai hắn, hạ giọng nhưng cực kỳ chân thành:
"Anh cưới tôi, tôi sẽ làm một người cháu dâu tốt, cũng sẽ làm một người mẹ kế có lòng rộng lượng, quang minh lỗi lạc. Còn về tứ đại kiện với 100 đồng tiền sính lễ kia… tôi sẽ tự mình kiếm."
Thật ra, Kỷ Học Ninh hoàn toàn có thể từ chối yêu cầu này. Nhưng cưới Vương Ngọc Thanh là di nguyện của ông nội, mà hắn cũng không muốn khiến bà nội tổn thương. Hơn nữa, ánh mắt cô gái trước mặt vô cùng thành khẩn, khiến hắn không khỏi mềm lòng.
Vì thế, hắn hạ giọng, trầm ổn nói:
"Tôi cưới em làm vợ, cho nên số tiền này phải do tôi bỏ ra."
Vương Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm động.
Kỷ Học Ninh tiến lên vài bước, giọng nói dứt khoát, rõ ràng:
"Phí nuôi dưỡng, tôi trả."
Bà mối trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lâm Tuyết Mai cũng sững sờ, trong ánh mắt mang theo tia khinh miệt.
"Bộ cậu không biết đây là 100 đồng à? Không phải 10 đồng đâu!"
Kỷ Học Ninh không hề nao núng, chỉ bình tĩnh đáp:
"Được, nhưng bây giờ tôi chưa thể đưa ngay."
Khuôn mặt Lâm Tuyết Mai lập tức giãn ra, trong mắt lộ rõ vẻ vui sướng.
Chỉ cần hắn đồng ý, thì thời gian thế nào cũng không quan trọng. Dù sao bây giờ có ép thì hắn cũng chẳng lấy ra được. Một khi lật mặt, đến lúc đó lại không lấy được đồng nào.
Bà ta cố nén kích động, gật đầu:
"Được! Cậu đã đồng ý rồi thì không được đổi ý. Tôi cho cậu một tháng, đến lúc đó phải đưa đủ tiền!"
"Được."
Kỷ Học Ninh mặt không đổi sắc, giọng điệu kiên định.
Bà mối sốt ruột đến mức nhảy dựng lên:
"Ôi trời ơi! Cậu đâu phải không kiếm được vợ, sao lại bỏ ra phí nuôi dưỡng và cả tứ đại kiện chỉ để cưới một đứa ngốc chứ? Cậu có biết trong đại đội có bao nhiêu cô gái muốn gả cho cậu không?"
Kỷ Học Ninh đương nhiên biết.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, người nhà của những cô gái trong đại đội đều giống như Vương gia, luôn khinh thường hắn. Còn phẩm hạnh của những cô gái kia? Hắn cũng không xa lạ gì.
Những người đó, chắc chắn sẽ không thật lòng đối xử tốt với bà nội và đứa nhỏ.
Ngược lại, người con gái trước mặt này lại khác.
Thứ nhất, đây là nguyện vọng của ông nội hắn.
Thứ hai, bà nội hắn thích cô.
Thứ ba, cô là người thật thà, hiền lành, chịu khó, so với những cô gái trong đại đội kia, chắc chắn tốt hơn rất nhiều.
Hắn tin rằng mình có thể kiếm được nhiều tiền. Cũng tin rằng mình sẽ mua được tứ đại kiện.
Vương Kiến Đông và Vương Ngọc Lan đứng bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ người đàn ông này lại đồng ý.
Tuy nhiên, trong mắt họ, có lẽ Kỷ Học Ninh chỉ vì sĩ diện nên mới miễn cưỡng đáp ứng mà thôi.