Vương Ngọc Thanh có chút ngại ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bày hàng bán rong. Nhìn dòng người tấp nập qua lại trước mặt, cô hơi lúng túng, không biết có nên rao hàng hay không.
Trong khi đó, những người bán rong xung quanh đều lớn tiếng mời chào khách. Đặc biệt là bà cô bán bánh nướng ngay bên cạnh, giọng bà vang vọng từ đầu phố đến cuối phố: "Bánh nướng đây, bánh nướng nóng hổi vừa thổi vừa ăn, ngon bổ rẻ đây bà con ơi!"
Vương Ngọc Thanh nhìn những người trạc tuổi mình thì thấy họ lại khác. Họ bày hàng xong rồi trốn ra phía sau, chỉ dám ló đầu lên quan sát. Nếu có khách đến chọn hàng, họ mới ngượng ngùng bước ra tiếp chuyện.
Cô nghĩ bụng: Muốn kiếm tiền thì phải mặt dày thôi, còn sĩ diện thì lấy gì mà ăn? Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, bắt chước bà cô bán bánh nướng, lớn giọng rao: "Ốc đồng đây! Ốc đồng vừa ngon vừa rẻ, cay thơm nức mũi, ai ăn là ghiền!"
Quả nhiên, có không ít người tò mò tiến lại gần.
Có người ngạc nhiên hỏi: "Ốc đồng mà cũng có người bán à? Ăn vào có đau bụng không đấy?"
Một đứa trẻ nhìn nồi ốc, ngơ ngác kêu lên: "Ơ, ốc này giống hệt trong mương trước nhà con! Nhưng mà thơm quá!"
Người mẹ lập tức kéo con đi, vừa đi vừa càu nhàu: "Ốc này toàn giun, ai mà ăn, cẩn thận đau bụng c.h.ế.t bây giờ!"
Cũng có người từng ăn ốc đồng rồi, nhưng lại lắc đầu chán nản: "Toàn là cát, nhạt nhẽo chẳng có vị gì, ăn chẳng ra làm sao."
Nghe vậy, Vương Ngọc Thanh lập tức giải thích: "Mọi người yên tâm, ốc này tôi đã ngâm trong nước sạch với gỉ sắt suốt mấy ngày liền, nó đã nhả sạch bùn đất rồi. Tôi còn rửa kỹ từng con, nấu ở nhiệt độ cao nên giun gì cũng c.h.ế.t hết. Gia vị thì đậm đà, ai thích ăn cay ăn là mê ngay!"
Có người bắt đầu động lòng.
Thấy vậy, Vương Ngọc Thanh không bỏ lỡ cơ hội. Cô nhanh tay lấy một chiếc tăm tre, khéo léo khều thịt ốc ra, bỏ vào miệng trước mặt mọi người. Vừa nhai vừa nói: "Sạch lắm, không có chút cát nào đâu! Ngon lắm, cay tê tê đầu lưỡi luôn!"
Mùi hương hấp dẫn cộng thêm việc cô tự mình nếm thử khiến nhiều người xung quanh nuốt nước bọt.
Cô nhanh nhẹn nói tiếp: "Ốc đồng không chỉ ngon mà còn rất bổ dưỡng. Nó giúp thanh nhiệt, giải độc, lợi tiểu, tốt cho mắt. Trong ốc chứa nhiều protein, giúp tăng cường miễn dịch, phòng ngừa bệnh tật, còn có thể hạ huyết áp nữa!"
Nghe đến đây, mọi người càng tò mò. Dù họ không hiểu hết những công dụng cô nói, nhưng cảm giác như đang nghe về một món ăn thần kỳ vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vương Ngọc Thanh liền nhanh tay múc một ít ra, đưa cho những người đứng gần: "Mọi người cứ nếm thử miễn phí, không ngon thì không cần mua! Nhưng ai không ăn được cay, phụ nữ mang thai hay người ốm thì không nên thử nhé!"
Những người được ăn thử lập tức bày tỏ sự thích thú.
Một người đàn ông lớn tuổi vừa ăn vừa tấm tắc: "Ôi trời ơi! Vừa cay vừa thơm, ăn sướng miệng thật đấy!"
Cậu thiếu niên đứng bên cạnh cay đến mức đỏ bừng mặt, nhưng vẫn không ngừng hút nước từ vỏ ốc, hào hứng nói: "Ngon quá! Còn ngon hơn cả bim bim cay!"
Lúc này, một phụ nữ trung niên hỏi: "Bán thế nào đấy? Có cần tem phiếu không?"
Vương Ngọc Thanh cười tươi: "Không cần tem phiếu! Hai hào một cân, mua hai cân tặng nửa cân, mua nhiều tặng nhiều! Nếu không có tiền thì dùng tem phiếu gì cũng được!"
Bà cô bán bánh nướng đứng cạnh nghe vậy thì kêu lên: "Đắt thế! Một cân thịt lợn mới có một hào ba thôi!"
Vương Ngọc Thanh không vội vã, chỉ cười hiền hòa: "Bà cô ơi, thịt lợn mua về còn phải nấu nướng, thêm dầu mỡ, gia vị. Hơn nữa còn phải có phiếu thịt. Còn ốc của tôi, mua về là ăn được ngay, không mất công chế biến. Tôi đã nấu với bao nhiêu loại gia vị: dầu, muối, nước tương, tỏi, ớt, cả rượu trắng nữa… Mấy thứ này đâu có rẻ!"
"Bà nghĩ xem, chỉ riêng muối, nước tương, giấm thôi đã sáu phân một cân rồi. Chưa kể tôi từ vùng quê xa xôi lặn lội lên đây, mất gần chục tiếng đồng hồ. Làm ăn nhỏ mà, cũng phải tính toán chứ, đúng không?"
Bà cô trầm ngâm tính toán một lúc, rồi ồ lên: "Nói vậy thì cô còn lỗ vốn ấy chứ!"
Vương Ngọc Thanh ngẩn người một chút, rồi nhanh trí gật đầu ngay: "Đúng đúng, là lỗ vốn đấy ạ! Nhưng vì là lần đầu bán, nên tôi mới để giá mềm vậy. Bà thấy thích thì mua ủng hộ tôi đi, mua hai cân tôi tặng thêm nửa cân luôn!"
Bà cô gật đầu lia lịa: "Được, được! Lấy hai cân rưỡi!"
Vương Ngọc Thanh vô tình cân hơi thừa, cười tươi nói: "Ôi, hai cân rưỡi rồi! Hay bà lấy thêm nửa cân nữa cho tròn ba cân, mang về cả nhà cùng ăn cho đã?"
Bà cô nhìn nồi ốc cay đỏ au, do dự một giây rồi vỗ đùi: "Thôi thì lấy luôn ba cân!"
Những người xung quanh thấy bà cô mua rồi thì cũng không chần chừ nữa, ai cũng đua nhau đặt hàng. Chỉ chốc lát, nồi ốc của Vương Ngọc Thanh đã vơi đi một nửa.