Vài giây trước khi qua đời, cô còn đăng một dòng trạng thái trong nhóm bạn bè: "Mười giờ rồi! Hôm nay cố gắng chiến đấu đến tận mười hai giờ, vất vả quá, kiếp làm công!"
Ông trời có lẽ cũng xót xa cho sự vất vả và bất đắc dĩ của cô, vậy nên cho cô một cơ hội sống lại. Lần này, cô xuyên về cuối thập niên 70, trở thành con gái thứ hai trong một gia đình đông con.
Cô tên là Vương Ngọc Thanh.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm sõng soài trên nền nhà chính, trong đầu hiện lên ký ức của nguyên chủ từ lúc sinh ra đến khi qua đời. Còn chưa kịp tiêu hóa hết những thông tin này, bên tai đã vang lên tiếng trách mắng:
"Ngốc Nhị! Tôi nói dầu gội đầu hết rồi, chị không chịu đi mua mà còn nằm đây giả c.h.ế.t à?"
"Còn kem dưỡng da của mẹ nữa! Tôi lỡ dùng một ít, lát nữa mẹ về phát hiện thì chị phải nhận là do chị dùng, không được khai ra tôi!"
Người đang mắng cô là Vương Ngọc Yến, con gái thứ ba trong nhà, năm nay hai mươi tuổi. Trước khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta đã bỏ học để tránh bị đưa đi "lên núi xuống nông thôn", bây giờ làm công nhân tạm thời trong một nhà máy.
Ý thức của Vương Ngọc Thanh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng do nguyên chủ lao lực quá độ, cơ thể kiệt quệ đến mức cô cố gắng mãi vẫn chưa thể ngồi dậy nổi.
Trong nhà, một đứa em trai và một đứa em gái đang ngồi ăn cơm, thản nhiên như không thấy chị hai mình đang nằm bất động dưới đất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cha mẹ nguyên chủ cũng trở về sau một chuyến đi thăm thân thích. Nhìn thấy con gái nằm dưới đất, họ không quá lo lắng, chỉ thờ ơ bế cô đặt lên chiếc giường gỗ cứng nhắc.
Lúc này, trong phòng vang lên cuộc trò chuyện của hai vợ chồng:
"Ngốc Nhị cũng hai mươi hai tuổi rồi, chẳng phải nó có hôn ước từ bé với thằng con thứ tư nhà họ Kỷ sao? Hay là mình đồng ý gả nó qua đó?"
"Gả á? Chúng ta đều là công nhân viên chức, là dân thành phố, mà nhà họ Kỷ thì có gì xứng với chúng ta chứ? Nhà họ nghèo rớt mồng tơi, ở trong mấy gian nhà đất cũ nát, còn có một bà già mù sáu bảy mươi tuổi, lão tam bên đó lại dẫn theo ba đứa con nhỏ. Mình gả con hai qua đó để chịu khổ à?"
"Nhưng nhà có điều kiện tốt thì chướng mắt con bé, điều kiện kém thì bà lại chướng mắt họ. Cứ thế này, đến khi chẳng ai chịu rước thì con bé thành bà cô già, rồi người ta sẽ cười nhạo nhà mình."
"Hừ! Không ai muốn thì cứ ở nhà thôi! Người ta nói gì kệ họ, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình."
Nằm trên giường, Vương Ngọc Thanh đã hiểu rõ cuộc đời của nguyên chủ. Cô khẽ mở mắt, dưới ánh đèn vàng vọt, một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi bàn bạc chuyện hôn nhân của cô. Họ đều mặc quần áo công nhân màu xám, gương mặt mang vẻ tính toán, thực dụng.
Nếu không phải đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, có lẽ cô sẽ nghĩ người mẹ này thật lòng thương con gái, không nỡ để con lấy chồng nghèo mà chịu khổ. Nhưng cô biết, trong mắt bà ta, con trai là để nối dõi tông đường, còn con gái chỉ là người để sai bảo và dưỡng già.
Gả con đi thì chẳng còn giá trị gì cho gia đình nữa, vậy nên thà giữ lại trong nhà để hầu hạ họ đến già. Nếu đã phải làm người hầu, chẳng thà để con gái làm người hầu trong chính nhà mình, còn hơn gả đi để phục vụ người ngoài.
Hơn nữa, bà ta còn có một "cục cưng" mới sáu tuổi – đứa con trai út mà nguyên chủ phải chăm bẵm như tổ tông vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Vương Ngọc Thanh ngẫm lại, lòng không khỏi chua xót. Chỉ vì năm đó nguyên chủ không được gả đi mà cả đời bị nhốt lại trong căn nhà này, làm trâu làm ngựa cho người thân.
Điều đáng hận nhất chính là trước khi qua đời, Lâm Tuyết Mai còn bắt cô quỳ xuống mà thề:
"Con thề sẽ nuôi dưỡng em trai đến khi nó trưởng thành, thành gia lập nghiệp. Nếu không, cả đời này bách bệnh quấn thân, không thể c.h.ế.t già yên ổn!"
Nguyên chủ đã vất vả cả đời vì gia đình, nhưng lại chẳng nhận được chút tôn trọng hay yêu thương nào. Kết cục của cô là bị đuổi ra khỏi nhà, c.h.ế.t rét đầu đường.
Dành cả thanh xuân để chăm sóc một đám người vô ơn, cuối cùng lại bị xem như kẻ ngốc.
Vương Ngọc Thanh vừa thương xót nguyên chủ, vừa tức giận vì sự nhu nhược của cô ấy. Cô ấy đã để mặc bản thân bị lợi dụng, làm một người tốt không có nguyên tắc, không có giới hạn, để rồi trở thành vật hi sinh cho cả nhà. Họ càng được đà lấn tới, hút m.á.u cô ấy đến tận xương tủy mà vẫn không biết đủ.
Vậy mà, số phận trêu ngươi, cô lại xuyên đúng vào kịch bản này.
Xem ra, ông trời cũng chẳng thương xót gì cho những người lao động vất vả như cô.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Nghĩ đến đây, Vương Ngọc Thanh dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Đơn giản là vì cô lười, chẳng muốn làm gì cả.
Lúc này, trong phòng bên cạnh, Lâm Tuyết Mai và Vương Kiến Đông đang bàn bạc.
Vương Kiến Đông rút ra một bao t.h.u.ố.c lá cán bộ, châm một điếu, rồi trầm giọng nói:
"Hôm nay tôi ghé thăm họ hàng ở nông thôn, bà cũng thấy rồi đấy. Đi ngang qua nhà họ Kỷ, bà nội thằng Kỷ kéo tay tôi nhắc đến chuyện hôn ước từ bé. Bà ấy nói ngày mai chọn ngày tốt, để bà mối và thằng Kỷ Học Ninh tới cửa cầu hôn."
Lâm Tuyết Mai cười khẩy, đầy khinh thường:
"Hắn còn vọng tưởng à? Hôn ước từ bé thì sao chứ? Nghèo kiết xác, chẳng có tiền đồ gì, còn đòi trèo cao à? Hắn đừng hòng bước chân vào cửa nhà này!"
Vương Kiến Đông gật đầu, cảm thấy vợ nói có lý. Ông ta liếc nhìn về phía giường, rồi hỏi:
"Vậy có cần đưa nó đến bệnh viện y tế nhà máy khám thử không?"
Lâm Tuyết Mai mở cửa, hừ lạnh:
"Bị ruồi bọ đá một cái cũng đòi đi khám bệnh? Chẳng qua là bệnh lười mà thôi!"
Nói xong, bà ta dứt khoát tắt đèn, cùng chồng ra ngoài.
Vương Ngọc Thanh nằm trên giường, trong lòng đã biết trước kết cục của chuyện này. Ngày mốt, bà mối cùng Kỷ Học Ninh sẽ đến nhà cầu hôn, nhưng sẽ chẳng được bước qua ngưỡng cửa. Không những vậy, họ còn bị Lâm Tuyết Mai giội một chậu nước bẩn rồi đuổi đi thậm tệ.