Không có cách nào làm rõ nguyên nhân vậy có lẽ thật là ảo giác.
Nhưng ảo giác sẽ kéo dài liên tục lâu như thế sao?
Cung Trầm không biết.
Đã ba ngày trôi qua, Cung Trầm vẫn không thể tự kiềm chế mà sa vào cảm xúc hối hận như cũ.
Trong ba ngày này, trong đầu hắn không chỉ một lần tưởng tượng ra hình ảnh.... Bồ Dao Tri và Đào Lê cùng nhau đi khách sạn, thuê phòng, thậm chí là cùng ở trên một cái giường.
Mỗi khi trong đầu hắn hiện ra hình ảnh này, thì cổ hối hận nơi đáy lòng kia của hắn tức khắc lại càng sâu.
Hắn hối hận, thống khổ.
Rồi lại không cách nào tự kiềm chế.
Thời gian ba ngày, Cung Trầm dựa theo nguyện vọng của Bồ Dao Tri không lại đi liên hệ cậu giống như lúc trước đã ước định sẽ cắt đứt liên hệ hoàn toàn với cậu.
Từ đây về sau sẽ không có bất cứ liên hệ gì.
Đồng thời, đây cũng là lời dặn của bác sĩ chủ trị nói với hắn.
Nhưng đã ba ngày trôi qua.
Cung Trầm lại chưa phát hiện cảm xúc của mình có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp gì.
Không chỉ như thế.
Tình huống còn càng thêm ác liệt lên.
Tần suất hắn uống thuốc càng thêm thường xuyên hơn.
Giống như là một thùng thuốc nổ, không thời khắc nào không ở trong cảm xúc táo bạo.
Cảm xúc của cấp trên trở nên càng thêm ác liệt bại hoại, thư ký Khương Thâm không dám nói lời nào, trong lòng một chúng cấp dưới trong công ty cũng càng trở nên run sợ.
Một tuần sau, Cung Trầm ngồi trong văn phòng sau khi xử lý xong sự vụ phức tạp trong công ty. Trong lúc nhàn hạ, Cung Trầm vẫn không nhịn xuống mà lấy di động mở danh bạ ra.
Ngón tay hắn dừng trên dãy số của người nào đó, do dự luôn mãi vẫn không dám ấn xuống.
Dãy số của người nào đó là hắn bảo thư ký đi tra.
Phàm là những thứ có thể để thư ký đi tra thì hắn tuyệt đối sẽ không tự thân xuất mã.
Điện thoại là như vậy có được, địa chỉ cũng tương tự.
Ngón tay của Cung Trầm trên màn hình dừng lại dừng.
Cuối cùng.
Hắn nghĩ ra được một lý do rất hoàn mỹ.
Nhiều ngày trôi qua như vậy hắn gọi điện đến để hỏi một chút tình huống, cũng hợp tình hợp lý.
Đúng vậy.
Hợp tình hợp lý.
Cung Trầm tự tìm cho mình một lý do hợp lý xong, tức khắc yên tâm.
Tiếp theo.
Hắn lập tức gấp không chờ nổi mà nhấn chọn dãy số.
Điện thoại vừa được chuyển, tim của Cung Trầm cũng đập nhanh hơn.
Đây là lần đầu tiên hắn khẩn trương như vậy.
Nhưng mà.
Sau khi nhấn gọi được đến đáp lại lại không phải 'đang chờ chuyển cuộc gọi'.
Mà là: Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.
Bây giờ là buổi sáng 10 giờ rưỡi, tắt máy?
Cung Trầm cảm giác được một tia không bình thường.
Cung Trầm kiên nhẫn đợi một buổi sáng.
Vào buổi chiều khoảng 1 giờ, hắn nghĩ rằng cho dù điện thoại của Bồ Dao Tri hết pin thì lúc này cũng đã được sạc đầy, vì thế lại lần nữa gấp không chờ nổi mà gọi qua.
Trong điện thoại vẫn là câu trả lời tự động như cũ.
...... Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.
Mãi đến lúc này, Cung Trầm sao có thể không rõ, hắn đây là bị Bồ Dao Tri chặn số.
Chặn số điện thoại trực tiếp đoạn tuyệt mọi khả năng liên hệ.
Vô tình đến cực điểm.
Không có chút lưu luyến nào với hắn.
Đây là đương nhiên cũng càng hợp tình hợp lý.
Nhưng Cung Trầm không cách nào khống chế được cảm xúc của mình.
Ngay lúc có được đáp án thì gân xanh trên trán Cung Trầm giật giật, bạo nộ đến mức trực tiếp ném điện thoại ra ngoài.
Di động trong tức khắc chia năm xẻ bảy.
Hắn thở dốc dồn dập, ánh mắt âm u.
Mạch máu và gân xanh trên mu bàn tay đột hiện dữ tợn, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Hắn mặt không cảm xúc duỗi tay lấy lọ thuốc từ trong túi áo trên ra, sau đó ngẩng đầu nuốt xuống hai viên.
Răng nanh sắc bén của Alpha cắn viên thuốc màu trắng chua xót, hắn chậm rãi nhau từng chút từng chút một giống như trong miệng đang nhai không phải hai viên thuốc tròn mà là máu huyết tươi sống.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
......
Cách ngày.
Buổi sáng hôm sau, anh trai của Đào Lê là Đào Kình thông qua số điện thoại cá nhân của thư ký Khương Thâm, tìm tới Cung Trầm nói có chuyện quan trọng muốn thông báo cho hắn.
Đào Kình?
Anh trai của Beta kia?
Nghĩ đến Beta chỉ nhìn thôi đã khiến hắn không vừa mắt kia, Cung Trầm lập tức bảo bí thư chuyển tiếp lại đây.
Điện thoại vừa chuyển được thì trong điện thoại lập tức vang lên giọng nói hoảng loạn vô thố mang theo ý xin lỗi của Đào Kình: "Xin lỗi Cung tổng, mãi đến hôm nay tôi mới biết được em trai tôi giấu tôi đi gặp mặt ngài và vị Bồ tiên sinh kia. Em trai tôi thật sự là quá tùy hứng, không lễ nghĩa. Chuyện này tôi thật sự xin lỗi, sau này tôi nhất định quản giáo nó đàng hoàng......"
Nghe trong Đào Kinh cứ mãi xin lỗi trong điện thoại nhưng Cung Trầm chỉ chú ý tới trọng điểm.
"Hôm nay mới biết được? Làm sao mà biết được?"
Đào Kình ngẩn người, đúng sự thật trả lời: "Bởi vì hôm nay nó nói muốn đi gặp vị Bồ tiên sinh kia, lúc chuẩn bị giấu tôi đi thì bị tôi bắt được. Haizz, em trai tôi thật sự là khiến người khác không bớt lo...... Nó la hét chết sống gì cũng phải đi, tôi cản nó không được, nhưng trước đây nó ở trong trường học từng xảy ra chuyện, tôi sợ nó một mình ra ngoài sẽ có chuyện nên thật sự không yên tâm. Nhưng lúc này trong công ty lại có việc, thật sự là rút không ra thời gian...... Tôi bảo nó và vị Bồ tiên sinh kia qua mấy ngày nữa lại gặp, đến lúc đó tôi mới rảnh thì nó lại chết sống không muốn...... Nói đến lúc đó Bồ tiên sinh sẽ hối hận không tới tìm nó nữa......"
Đầu kia điện thoại, Đào Kình đau đầu không thôi.
Đầu này điện thoại, vẻ mặt Cung Trầm càng ngày càng đen, càng ngày càng lạnh.
Cung Trầm không nói lời nào, nhưng bút máy màu đen vàng kim trong tay hắn cũng đã bị lực tay hung mãnh của Cung Trầm bẻ cong trong im lặng.
Trong lúc Đào Kình còn đang thở dài thì Cung Trầm cuối cùng cũng mở miệng.
"Chuyện này rất đơn giản."
Đào Kình sửng sốt, "Cung tổng có biện pháp giải quyết sao?"
"Có."
Đào Kình suy tư một chút, rất nhanh liền bừng tỉnh đại ngộ, "À đúng, tôi nhớ ra rồi, không phải Cung tổng ngài và vị Bồ tiên sinh kia có quen biết nhau sao ——"
"Tôi đưa em trai cậu qua đó."
Đào Kình ngơ ngẩn, vẻ mặt có chút ngẩn ra.
"Cung tổng ngài đưa......?"
"Cậu không yên tâm sao?" Cung Trầm hỏi lại.
Nghe câu hỏi lại này của Cung Trầm, Đào Kình cực kỳ thức thời lập tức ngậm miệng lại không lại tiếp tục truy vấn tiếp nữa.
Hắn lập tức xin lỗi: "Yên tâm, tuyệt đối yên tâm chứ! Đến lúc đó em trai tôi liền phiền toái ngài rồi."
Quá đầu giờ chiều.
Đào Lê đặc biệt thay một bộ quần áo mới, tự làm cho mình một kiểu tóc tinh xảo xong mới mở cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, nhấc mắt liền thấy được một chiếc xe hơi xa hoa màu đen.
Anh trai nói có người sẽ lái xe lại đây riêng đưa cậu ta qua đó, Đào Lê nghĩ thầm nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn chính là một người bạn nào đó của anh trai.
Nhưng sau khi nhìn chiếc xe hơi xa hoa xe hơi sau, Đào Lê tức khắc liền không xác định.
Bởi vì chiếc xe hơi xa hoa này cao cấp hơn nhiều so với xe của anh trai cậu ta, người có thể ngồi ở trên xe như vậy thì không thuộc cùng một giai tầng với anh trai cậu ta nên sẽ không có khả năng bạn của anh trai cậu ta được.
Đào Lê nghi hoặc khó hiểu tiến lên kéo cửa xe ghế sau ra.
Vừa mở cửa xe thì một bên mặt nghiêng lạnh lùng kia của Cung Trầm nháy mắt ánh vào mi mắt cậu ta.
"Cung...... tổng?"
Ghế sau, Cung Trầm mắt cũng không nâng.
Chỉ thấy trong tay hắn đang nắm một một lọ thuốc.
Hắn không chút để ý mà đùa nghịch lọ thuốc pha lê trong tay, trầm giọng nói:
"Đóng cửa."
"Ngồi ghế phụ."
Đào Lê sửng sốt, ò một tiếng.
Cậu ta ngoan ngoãn đóng cửa xe, xoay người đi về phía ghế phụ.
Sau khi ngồi trên ghế phụ, Đào Lê lập tức vô cùng hưng phấn mà báo điểm đến cho tài xế.
Cậu ta hưng phấn khó nhịn, trên mặt nhìn không sót gì.
Xe phát động, Đào Lê quay đầu lại tò mò hỏi: "Sao lại là Cung tổng ngài tự mình đến đưa tôi đi? Tôi còn tưởng sẽ là một người bạn nào đó của anh trai tôi nữa......"
Cung Trầm không đáp, hỏi lại: "Cậu ấy ở trong điện thoại nói thế nào?"
Đào Lê giật mình, lập tức ý thức được cậu ấy này trong miệng Cung Trầm chỉ chính là ai, cậu ta không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đáp: "Chính là trực tiếp nói cho tôi địa chỉ còn có thời gian, bảo tôi đúng giờ đến sau đó thì không có gì nữa."
Nói xong, Đào Lê ôm mặt vẻ mặt hướng tới.
"Bồ tiên sinh thật ngầu nha, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy một Beta ngầu như vậy á ...... Tôi rất thích anh ấy."
Gân xanh trên trán Cung Trầm tức khắc liền nổi lên.
Tin tức tố của Alpha trong không khí quả thực lạnh lẽo đến đáng sợ, gần như khiến người khác hít thở không thông.
Tài xế Alpha ngồi ở ghế điều khiển không dám nói lời nào nín thở tĩnh khí, nhưng Beta không cảm giác được tin tức tố cho nên Đào Lê vẫn hồn nhiên bất giác.
Đào Lê nâng mặt, lời ngưỡng mộ vừa dứt đột nhiên nghĩ tới gì đó liền quay đầu hỏi Cung Trầm: "Đúng rồi, quan hệ giữa Cung tổng và Bồ tiên sinh là gì vậy?"
Cung Trầm lạnh mặt, bài trừ năm chữ.
"Không liên quan tới cậu"
Dứt lời, Đào Lê chợt đột nhiên lại hỏi, "Không phải Cung tổng vẫn luôn quen biết với Bồ tiên sinh sao? Tôi có thể hỏi Cung tổng một chút rằng hôm nay tôi trang điểm như vậy thì anh ấy sẽ thích chứ?"
Cung Trầm chém đinh chặt sắt.
"Sẽ không."
"Hả? Vì sao vậy?" Đào Lê vẻ mặt mất mát.
Cung Trầm sâu kín phun ra bốn chữ.
"Tục khó dằn nổi."
Đào Lê vẻ mặt uể oải mà ò một tiếng.
Nhưng rất nhanh, cậu ta liền lần nữa lấy lại tinh thần.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía ngoài xe, vẻ mặt càng thêm chờ mong.
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Đào Lê thì tâm tình của Cung Trầm càng thêm tối tă. Ngón tay cái đẩy ra nắp lọ thuốc pha lê, mặt không cảm xúc mà nuốt viên thuốc xuống.
Cung Trầm nhìn chăm chú vào dòng xe cộ trước mắt, trong lòng đột nhiên toát ra một ý niệm.
Nếu đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ...... thì sẽ thế nào?
Ra lệnh cho tài xế đảo quanh một vòng rồi đâm thật mạnh vào đuôi xe phía trước......
Đây là một ý tưởng vô cùng âm u.
Nhưng Cung Trầm càng nghĩ tiếp thì không hiểu sao lại càng thêm rung động.
Nhưng không đợi Cung Trầm quyết định có nên tạo ra một vụ tai nạn hay không thì xe đã tới nơi.
Sau khi xe tới nơi thì Đào Lê gần như là gấp không chờ nổi mà lập tức đẩy cửa xuống xe.
Trước cửa lớn khách sạn, một hình bóng quen thuộc đang đứng.
Đào Lê vui vẻ gọi hình bóng quen thuộc kia.
"Tôi tới rồi ——"
Cung Trầm cũng xuống xe theo.
Hắn đứng ngoài cửa xe, cách nơi xa nhìn về phía bóng dáng của Bồ Dao Tri.
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng của Bồ Dao Tri, thứ cảm xúc mà Cung Trầm gọi là ảo giác kia trong chớp mắt gần như là tới đỉnh điểm.
Đào Lê vui sướng mà đi tới trước mặt Bồ Dao Tri.
Ánh mắt cậu ta tỏa sáng, đầy mặt đều là sự chờ mong.
"Chúng ta vào đi thôi!"
Theo Đào Lê đi đến, thì một người quen khác cũng ngay sau đó mà xuất hiện ở trước mặt Bồ Dao Tri.
Bồ Dao Tri kinh ngạc giương mắt: "...... Cung tổng?"
Cung Trầm thần sắc thản nhiên: "Anh trai cậu ta không rảnh, nhưng lại không yên tâm cho nên tôi đưa cậu ta đến đây."
Lý do cực kỳ thích hợp.
Tuy rằng trong đó có rất nhiều chỗ không hợp lý, nhưng Bồ Dao Tri cũng không hiếu kỳ và cũng không có hứng thú tiếp tục truy vấn.
Cậu bình tĩnh à một tiếng.
"Thì ra là thế."
Bồ Dao Tri lên tiếng xong liền quay đầu liếc mắt nhìn Đào Lê một cái.