Trên đường về, tôi tra cứu tên Kính Doãn trên điện thoại.
Không ngờ thật sự có tin tức về anh ta.
“Omega đầu tiên trong nhà họ Kính lên làm người thừa kế, phá vỡ định kiến giới tính, xem anh ta làm sao mở đường máu ra đời!”
Lợi hại đến vậy?
Tôi mở cuộc phỏng vấn ra xem, trong lòng thầm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã giữ thái độ khách khí.
Nội dung chủ yếu kể lại quá trình anh ta vượt qua hàng chục người thừa kế khác, từng bước đi lên.
Anh ta là Omega, ban đầu ngay cả mẹ ruột cũng không coi trọng, nhưng anh ta dựa vào thành tích thực tế, cuối cùng mới giành được sự công nhận của bà và các nhà đầu tư.
Anh ta tự kể, trong túi lúc nào cũng mang thuốc ức chế để giữ bản thân tỉnh táo, thậm chí từng cân nhắc làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể để thuận lợi cho công việc.
Trái ngược với vẻ ngoài, Kính Doãn là một kẻ cực kỳ tàn nhẫn.
Tôi gập điện thoại lại, nhớ tới lực đạo khi hắn bóp cằm tôi không hề kiêng dè.
Có lẽ… mối quan hệ với Tiêu Cẩn Hàn nên cắt đứt thôi.
6
Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Kính Doãn.
“Trình Ý, tôi là Kính Doãn.”
Chưa đợi tôi mở miệng hỏi, anh đã chủ động báo danh.
“À, Kính tiên sinh, có chuyện gì ạ?”
“Lần trước cậu nói, nếu tôi cần giúp thì có thể tìm cậu, câu đó còn tính không?”
Giọng Kính Doãn lười biếng, hờ hững, khiến người ta liên tưởng đến một con mèo Ba Tư nằm phơi nắng trên ghế sofa.
“Tất nhiên rồi, tôi có thể giúp anh chuyện gì?”
“Đây là việc chỉ có cậu mới giúp được tôi.”
Âm cuối của chữ “được” kéo dài như có móc câu, làm đầu lưỡi tôi khô khốc, tim ngứa ngáy.
“Được.”
Tôi bỗng thấy khô miệng, khàn giọng: “Kính tiên sinh gửi địa chỉ cho tôi nhé.”
Lần theo địa chỉ, tôi tới một biệt thự ở lưng chừng núi, ngoại ô thành phố.
Khu nhà rộng lớn, cây cối hoa cỏ được chăm chút kỹ, bao quanh hai tòa nhà lớn nhỏ nằm giữa trung tâm khuôn viên.
Nói rõ ý mình, có quản gia dẫn tôi tới bãi đỗ xe.
Tôi xuống xe, ngó nghiêng khắp nơi như người nhà quê lên tỉnh.
“Kính tiên sinh ở tầng hai tòa phía trước. Anh ấy không thích bị người hầu quấy rầy, tôi không tiễn cô lên.”
“Vâng.”
Cũng tiện cho tôi thong thả ngắm cảnh.
Mải đắm mình trong khu vườn đầy tính thiết kế, tôi không nhận ra ánh mắt hứng thú từ trên cao gần đó đang rơi xuống người mình.
“Cô Trình.” Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Là Kính Doãn tự tay mở cửa cho tôi, trong tay còn chơi đùa một lọ thủy tinh trong suốt.
Khác hẳn thái độ lạnh lùng hôm nọ, thấy tôi anh liền mỉm cười dịu dàng, đến cả quần áo trên người cũng là kiểu dáng ngoan hiền.
Áo sơ mi lụa, thắt nút ở cổ áo, phía sau cổ lấp ló, gần như có thể thấy tuyến thể Omega.
Tôi như bị bỏng, vội thu ánh mắt về.
Trong không khí hình như thoang thoảng mùi gỉ sắt.
Kính Doãn không biết tôi đã nhìn quá đà, anh hạ giọng, nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi cô Trình, hôm đó tôi không kiềm chế được cảm xúc, thái độ không tốt với cô.”
“Không sao.”
Tôi gãi đầu, hỏi lý do mời tôi tới: “Anh nói cần tôi giúp, là giúp chuyện gì vậy?”
“À, vòi sen phòng tắm hỏng, muốn nhờ cô giúp một tay.”
Vừa nói anh vừa lấy từ túi ra một xấp tiền, nhét vào tay tôi: “Phiền cô Trình đi một chuyến.”
Cảm giác ngứa ngáy khi nghe điện thoại lại dâng lên lần nữa lúc tay anh lướt qua lòng bàn tay tôi.
Rõ ràng chuyện này gọi quản gia là xong, vậy mà còn bảo tôi tới.
Tôi nhận ra mục đích của anh không đơn giản như thế, nhưng cơn ngứa kia khiến tôi không thể nói ra lời từ chối, đầu óc hơi mất kiểm soát.
Tôi đẩy xấp tiền lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không cần.”
Tôi liếm khóe môi khô: “Giúp chút thôi mà.”
Omega.
Tôi đi sau lưng anh lên lầu, cơn ngứa trong lòng dần hóa thành ham muốn nóng bỏng.
Omega ngoan hiền vô hại, dịu dàng nhỏ nhẹ, vốn chỉ thuộc về Alpha, giờ đây… là một Omega đang tỏ vẻ ngây thơ mà quyến rũ tôi.
Vào phòng, tôi đóng cửa khít khao.
Phòng ngủ của Kính Doãn phủ kín sắc đen, cửa sổ bị rèm dày che kín, không lọt nổi tia sáng.
Kính Doãn quay đầu, từng chút tiến lại gần, gần như dán vào tôi mới chịu dừng.
Anh nhìn tôi, khóe mắt khóe môi đều cong lên một độ, bàn tay đặt lên ngực tôi, không khí nặng nề bắt đầu ấm lên, mờ ám lan tỏa.
“Cô Trình, đã từng giúp Cẩn Hàn rồi.”
“Vậy… cô có thể giúp tôi nữa không?”
Ngón tay anh leo từng tấc, dừng ở dưới cằm tôi.
Nhẹ như luồng hơi anh phả bên tai.
Loại khiêu khích như vậy, không Beta bình thường nào giữ nổi mình.
Tôi ôm lấy anh, dục vọng bật mầm.
Tôi hôn anh trong say đắm, anh nhanh chóng đáp lại, liền đoạt thế chủ động, kéo tôi ngả xuống giường.
Anh ngồi trên người tôi, tôi nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, khao khát chạm vào nhiều hơn