Beta Trong Xiềng Xích

Chương 10





Tôi trơ lì mặc hắn thao túng, có thứ đó thì ít ra tôi cũng đỡ khó chịu, không phải tỉnh táo để ý thức rằng mình đang bị Omega đè.

“Lúc tôi gọi điện, hai người đang ở KTV?”

Kính Doãn hỏi, tôi trả lời chậm, hắn liền véo mạnh da gáy tôi.

Nhớ đến ánh mắt của Tiêu Cẩn Hàn khi ấy, lòng tôi nặng nề: “Ừ.”

“Hừ.” Kính Doãn cười nhạt: “Cậu có biết tại sao hắn đưa cậu tới đó không?”

Tôi lắc đầu, thành thật nói không biết.

Sự ngu ngốc của tôi khiến hắn rất hài lòng, tâm trạng vui vẻ giải thích:

“Cậu ngốc, Tiêu Cẩn Hàn cũng ngốc. Hắn muốn dựa vào nồng độ pheromone trong đó, kích thích tuyến thể cậu.”

“Nhưng cậu chỉ là Beta, có kích thích thế nào cũng vô dụng. Dù hắn có là đỉnh cấp Alpha, cũng chẳng thể dùng pheromone để điều khiển cậu.”

Hắn hả hê, lại rót thêm chất lỏng, ấn sâu vào tuyến thể tôi: “Dùng thứ này chẳng phải tốt hơn sao. Muốn cậu phát tình, lại giả vờ không dùng thủ đoạn. Đúng là đạo đức giả.”

Tôi nửa tin nửa ngờ.

Mùi gỉ sắt dần bao trùm toàn thân.

Bất giác tôi nảy ra một câu hỏi:

“Kính Doãn, pheromone của anh rốt cuộc là mùi gỉ sắt, hay là mùi máu?”

Hai thứ ấy rất giống nhau.

Động tác của hắn khựng lại, rồi ấn mạnh, lạnh lùng: “Liên quan gì? Một Beta như cậu ngửi được sao dám hỏi?”

Không nói thì thôi. Nhưng có lẽ vì ngửi nhiều, lại mỗi lần sau đó đều rơi vào khoái cảm, tôi dần không còn chán ghét mùi ấy nữa.

Dung dịch ngấm sâu, ý thức tôi mờ mịt, nghĩ gì nói nấy.

“Thật ra tôi thấy mùi này… cũng dễ ngửi lắm.”

Tuyến thể đau nhói, eo bị hắn ấn xuống, ép buộc tôi phối hợp.

Ngay khi cơn sóng dục trào dâng, tôi nghe thấy hắn mở miệng:

“Là máu. Rất tanh. Thứ cậu ngửi đã được tôi pha loãng rồi.”

Theo nhịp hắn, dường như còn bật cười khe khẽ:

“Cũng chỉ có loại Beta phế vật như cậu mới thấy dễ ngửi.”

Nhưng hôm nay, hắn có vẻ dịu dàng hơn.

Dấu răng trên tuyến thể, vết bầm tím trên người, đều nhạt hơn mọi khi.

Tôi chỉnh lại quần áo. Kính Doãn dựa đầu giường, uể oải nhìn tôi.

“Quần áo cậu xấu quá, mặc cái trên tủ đi.”

Nghe vậy, tôi quay sang, quả thật có một bộ đặt ở đó.

Không phải muốn mặc, chỉ tò mò thẩm mỹ của hắn.

Vừa cầm lên, nhìn rõ, tôi lập tức ném xuống.

Là chiếc sơ mi lụa hắn từng mặc, vừa nhìn đã biết là đồ Omega.

Kính Doãn bật cười khoái trá vì trò đùa thành công.

Tâm trạng hắn tốt, tôi chần chừ, rồi ngồi xuống cạnh giường.

Tay hắn lập tức quấn quanh eo tôi, như dây leo.

“Ờ… Kính Doãn, tôi biết anh vì chuyện giữa tôi và Tiêu Cẩn Hàn mới trả thù tôi.” Trong đầu thoáng lóe ý định liều một phen, thử đòi tiền. Nghĩ thế, tôi dứt khoát mở miệng: “Hay là anh cho tôi chút tiền, tôi đi thành phố khác, trốn xa, cam đoan Tiêu Cẩn Hàn không tìm thấy.”

“Tất nhiên, tôi không thể mãi ở ngoài. Người nhà tôi vẫn ở đây.” Tôi cẩn trọng liếc sắc mặt hắn: “Chờ hai người kết hôn, tôi sẽ quay về. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gặp lại Tiêu Cẩn Hàn.”

“Cậu muốn bao nhiêu?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Thái độ của hắn khiến tôi mừng thầm.

May quá, đáng để thử, biết đâu một bước đổi đời.

“Ừm… một triệu, được chứ?”

Tôi rón rén đưa giá, chỉ cần hắn cau mày, tôi sẽ lập tức hạ xuống. Báo cao để có giảm giá cũng không thiệt.

Ngoài dự liệu, hắn gật đầu.

“Được thôi.” Đôi mắt Kính Doãn cong lên: “Nhưng cậu phải ở lại với tôi một ngày nữa, ngày mai tôi sẽ đưa tiền.”

Cánh tay siết chặt eo tôi, không cho phép từ chối.

“Để tôi còn được dùng cậu thêm lần nữa.”

8

Nghĩ đến chuyện sắp cầm được một triệu để cao chạy xa bay, tâm trạng tôi khá hơn hẳn. Kính Doãn dường như cũng cảm nhận được sự thuận theo của tôi, hắn không còn như con chó điên cắn xé liên tục nữa.

Chúng tôi thậm chí còn bình thản ăn với nhau hai bữa.

Một bữa là tôi dùng di động của hắn đặt đồ ăn ngoài.

Một bữa là chính hắn xuống bếp nấu.

Tay nghề của hắn ngoài ý muốn lại rất khá.

Tôi vét sạch nước sốt dưới đáy bát cơm, thật lòng khen ngợi:

“Ôi, đồ ăn anh nấu ngon thật đấy.”

Hắn khoanh tay, ngả người ra ghế, vẻ mặt nhàn nhạt:

“Hồi nhỏ học mà ra. Không biết nấu thì chỉ có nước chết đói.”

Có chút bí mật kiểu hào môn.

Tôi không hỏi thêm nữa.

Tôi có thể khen hắn đôi câu, thuận theo tính khí và dục vọng của hắn, nhưng tôi không quan tâm đến quá khứ, nỗi đau hay linh hồn hắn.

Chúng tôi không phải dạng quan hệ đó.

May thay, tiếng chuông cửa đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong nhà.

Kính Doãn vốn không quen dùng người hầu, họ cũng sẽ không tự tiện tới. Chẳng lẽ là bạn hắn đến thăm?

Vào lúc này sao?

Thấy tôi khó hiểu, Kính Doãn cong môi, dùng cằm chỉ về phía cửa:

“Tiền một triệu của cô đấy.”

“Cô có thể đi rồi.”

Đưa tiền mặt sao? Tôi kinh ngạc, nhưng kẻ đi ăn xin nào lại chê cơm thừa canh cặn. Tôi hồ hởi cảm ơn, chạy ra mở cửa.

Qua khe cửa, vừa nhìn rõ gương mặt người bên ngoài, một luồng lạnh lẽo xộc thẳng lên lưng tôi.

Là Tiêu Cẩn Hàn với khuôn mặt không biểu cảm.

Tôi theo bản năng quay lại nhìn Kính Doãn, chẳng biết từ khi nào, hắn đã lặng lẽ đứng ngay sau lưng tôi, trong mắt phủ một tầng giễu cợt, lạnh lẽo như đang xem kịch vui.

“Không cần cảm ơn, Tiêu Cẩn Hàn.” Hắn nhìn tôi, nhưng lời lại dành cho Tiêu Cẩn Hàn:

“Phòng cho cậu ở tầng hai, cuối hành lang trên lầu.”

“Đừng quên giao ước của chúng ta là được.”

Cái lạnh đó từ lưng thấm thẳng vào răng lợi tôi, tôi chợt nhận ra — mình đã bị Kính Doãn đâm sau lưng.

“Ừ.”