Bệnh Viện Có Ma

Chương 12



Khi Bình Nguyên vừa bước chân vào bệnh viện, anh nhận ra mình đã đến trễ một bước. Thường Quân đang bị Lân Hà Thanh bắt làm con tin. Hắn hiện đã lôi cô lên xe ô tô, đạp chân ga lao về hướng sân bay thành phố. Tên này đúng là làm liều. Bên cảnh sát đã xin lệnh truy nã, khoảng chưa đầy 1 giờ đồng hồ nữa thôi mặt hắn sẽ có mặt khắp toàn quốc, hải quan chắc chắn sẽ không cho hắn xuất cảnh. Bình Nguyên chỉ lo lắng hắn sẽ làm hại gì đến bạn gái của anh, hắn ta đã từng dám phóng hỏa giết 7 mạng người, rồi sát hại người khác để bịt đầu mối. Đúng là có ngũ mã phanh thây cũng không hề oan ức.

Đang luống cuống thì trước mặt anh một chiếc xe con 4 chỗ màu đen chắn ngang, cửa kính hạ xuống, bên trong là Khánh Linh vàNgọc Lan:

- Thầy Bình Nguyên, mau lên xe.- Khánh Linh nói lớn.

Anh vội vàng leo lên xe ngồi vào ghế cạnh lái. Khánh Linh hơi bối rối:

- Thầy có thể lái xe không. Em mới lấy bằng thôi.

- Để tôi.

Hai người vội đổi vị trí cho nhau. Chiếc xe nhanh chóng lao đi như một cơn lốc.Tầm này là đêm nên đường khá vắng. Phía sau họ xe cảnh sát cũng đã đến gần.

- Biển số xe của hắn là 04-XXXX23. Hình như là chiếc xe phía trước mình rồi.- Khánh Linh nói

Bình Nguyên tăng tốc hơn nữa, chả mấy chốc chiếc xe đã duổi kịp Lân Hà Thanh. Hai chiếc xe đi song song với nhau, Cánh cửa kính hạ xuống, Bình Nguyên có thể nhìn thoáng qua bên kia gồm 2 người. Anh đánh lái gây va chạm nhẹ vào xe của hắn. Cửa kính xe bên kia cũng được hạ xuống. Thường Quân ngồi ghế cạnh tài xế, bị trói tay chân và bịt miệng. Vừa nhìn thấy anh mắt cô đã sáng lên như thấy được phao cứu sinh

- Lân Hà Thanh, ông không thoát được đâu. Xe cảnh sát đã ở ngay phía sau rồi.- Khánh Linh dung loa nói lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Chết tiệt, bọn mày thật là rắc rối.- Ông ra lại nhấn ga tăng tốc lao về phía trước.

Bình Nguyên cũng không chịu thua bảo Khánh Linh và Ngọc Lan ngồi vững, cài dây an toàn vào. Anh nhấn ga, chiếc xe lại lao đi như một cơn gió. Xe anh đã vượt qua xe của Lân Hà Thanh. Bất chợt phanh lại, chiếc xe phía sau va chạm nhẹ vào đuôi của chiếc xe trước, hơi chao đảo một chút nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

Tiếng còi xe cảnh sát đã ở ngay bên tai. Tiếng một đồng chí vang vọng:

- Lân Hà Thanh, hãy tự thú để được pháp luật khoan hồng. Ông không thoát được đâu. Mọi ngả đường đều đã được chúng tôi bao vây.

Phía trước là hai chiếc xe, hai bên hai chiếc và phía sau 1 chiếc, 5 chiếc xe bao vậy xe của hắn, đồng loạt giảm tốc nhốt chiếc xe của hắn lại ở giữa. Lân Hà Thanh bắt buộc giảm tốc, cuối cùng ông ta cũng bắt buộc phải dừng lại.

Thường Quân bị lôi ra khỏi xe, trên cổ vẫn đang lăm lăm chiếc kim tiêm trong tay Lân Hà Thanh. Hắn ta hoảng sợ nhưng vẫn đe dọa phía cảnh sát:

- Không được lại gần, nếu không tao sẽ giết nó.

Phía cảnh sát cũng không dám đến lại gần, chỉ dám trấn anh Lân Hà Thanh. Thường Quân đã lấy lại bình tĩnh, không hề hoảng sợ mặc dù cổ cô bị hắn ta giữ đến ngạt thở. Vì cô biết với khả năng của lão ta, chỉ có dọa nạt người khác là giỏi, chỉ cần cảnh sát tiếng gần hơn nữa là có cơ hội cứu cô ra khỏi vòng tay của hắn. 

Tuy nhiên, cổ cô có cảm giác hơi nhói. Hình như kiêm tiêm đã tiếp xúc với chiếc cổ của cô. Có lẽ do hắn qúa run nên đã không giữ vững được kim tiêm trong tay mình. Chiếc kim hình như đã vào sâu hơn một chút. Giờ đây, cô có chút hoảng sợ. Hắn có thể làm liều lắm, chó cùng thì dứt dậu.

“Cốp” – vang lên, Khiến cho cả cô và hắn đều giật mình. Nhưng hắn thì không kịp làm gì nữa, một vật nặng vừa mới va chạm với đầu lão, kiến lão lảo đảo ngã khụy xuống đất. Thường Quân nhanh chóng chạy lại phía Bình Nguyên, ngã vào lòng anh. Cô khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh nhanh chóng cởi trói cho cô, dìu cô vào xe cảnh sát theo chị Châu La.

Hóa ra là Ngọc Lan đã dung một vậy nặng đánh vào đầu hắn ta, hắn ta điên cuồng định tấn công cô thì cảnh sát đã nhanh chóng giữ chặt hắn lại.