Âm Âm bước vào phòng bệnh mang theo thuốc và dụng cụ y tế để thay thuốc cho bệnh nhân. Bệnh nhân là Mạnh Thường Quân, đang là sinh viên năm hai, bị chấn thương vùng bụng do bị hành hung. Lúc cô bước vào Thường Quân vẫn đang xem ti vi. Tình trạng phục hồi của bệnh nhân này khá nhanh, theo dõi tầm 2, 3 ngày nữa là có thể xuất viện.
- Hôm nay là chị trực đêm ạ? - Thường Quân vội hỏi khi thấy Âm Âm bước vào.
- Ừa. Chị trực đến 7 giờ sáng mai. Đêm có gì thì nhấn chuông gọi nhé.- Âm Âm vừa nói vừa thay bình thuốc truyền.
Âm Âm năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp khoa điều dưỡng của đại học y. Cô mới được nhận biên chế vào bệnh viện Đa Khoa Hòa Bình.
- Chị Âm Âm, tầm khi nào là em không cần phải chuyền thuốc nữa ạ? Em thấy mình khỏe lắm rồi.
- Chắc hết ngày mai thôi, bác sĩ phụ trách sẽ khám lại để đánh giá một lần nữa. Tối nay có ai ở lại đây với em không?
- Dạ có mẹ. Mẹ ra ngoài đi ăn rồi ạ.
- Thuốc thay xong rồi. Có gì thì bấm chuông gọi chị nhé!
Đồng hồ đã hơn 7 giờ tối, cô nóng lòng tại sao giờ này người ấy còn chưa đến. Đang bấm chuyển kênh TV thì cửa phòng lại mở. Bình Nguyên bước vào, cô vội nở nụ cười.
- Anh đến rồi à?
- Tôi có mua trà sữa cho em đây. Nể tình em năn nỉ tôi chứ sức khỏe thế này uống mấy thứ này không tốt?
- Lo xa, em thấy khỏe lắm rồi, chỉ mong được ra viện thôi.
Ngồi được một lát thì mẹ cô bước vào, Bình Nguyên xin phép ra về. Bình Nguyên vốn là giảng viên của trường đại học X, nơi Thường Quân theo học. Cũng là bạn trai mới được mấy ngày của cô. Họ bén duyên với nhau qua vụ giết người báo thù tại trường đại học X. Anh cũng chính là người đã cứu cái mạng nhỏ bé này của cô khỏi tên hung thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
9 giờ tối mẹ cô đã tắt đèn bắt cô đi ngủ sớm. Nhưng vì hồi tối uống trà sữa nên cô trằn trọc hơi khó ngủ. Đến 11 giờ đêm cô cũng không sao ngủ được, mẹ thì đã say giấc nồng từ lúc nào, bật ti vi lên xem cũng không được. Cô vội xuống giường, tính qua phòng trực y ta kiếm Âm Âm nói chuyện chơi.
Hành lang đã tắt bớt đèn, cách hai ba cái mới có một cái bật, không gian im lặng như tờ, các phòng bệnh cũng đóng cửa im lìm, từ đây đến phòng trực của Âm Âm phải đi hết hành lang sau đó rẽ phải đi them một đoạn nữa. Cô đi được mấy bước thì thấy ở cuối hành lang một y ta đang đẩy xe lăn của bệnh nhân, bênh nhân mặt cuối gằm như đang ngủ gật. Cô y tá gương mặt cũng vô cùng lạnh lùng. Lúc đầu nhìn qua có nét giống Âm Âm nhưng khuôn mặt vô cảm đó thì không giống Âm Âm thường ngày tý nào. Nổi tính tò mò, cô cố liếc bảng tên xem bà y ta này là ai mà trông có vẻ chảnh chọe thế. Thế nhưng cô nhận ra người y tá này không có bảng tên. Họ đi lướt qua nhau, cô cũn gchả buồn quan tâm nữa.
Đi đến cuối hành lang cô bất chợt quay lại thì không thấy người y tá đẩy chiếc xa đẩy đâu nữa. “Bênh nhân này nằm ở phòng nào quanh đây thì phải?”. Đi them mấy bước nữa bất chợt tiếng con nít khóc lên the thé.” Quái nhỉ, khoa sơ sinh và khoa sản đâu có nằm ở tầng này?”. Tiếng khóc trẻ con vang vọng cảm giác nó chỉ trong mấy phòng bệnh này thôi. Nhưng điều kì lạ là ngoài tiếng khóc của trẻ con cô không nghe được bất kì âm thanh của sự dỗ dành nào khác. Chẳng mấy chốc cô đã đi đến phòng trực. Cô gõ cửa bước vào. Trong phòng chỉ có một người y ta đang cúi xuống ghi ghi chép chép cái gì đấy. Cô nhận ra đó không phải là Âm Âm, cô cố gắng nhìn bảng tên ngực áo nhưng cô cũng phát hiện ra người này cũng không có bảng tên. Định nói gì đó nhưng thấy người y tá vẫn đang cặm cụi làm việc không để ý gì đến cô nên thôi co đóng cửa đi về phòng. Cô đoán chắc do ca đêm nên họ không tuân thủ theo quy định của bệnh viện.
Cô trở lại phòng bệnh, mẹ cô vẫn đang ngủ say không hay biết gì. Cô leo lên giường, con buồn ngủ ập đến khiến cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Âm Âm hôm nay trực cùng Huệ Phương, nhưng đến 9 giờ tối do nhà có việc gấp Huệ Phương vội phải trở về nên ca trực hôm nay chỉ còn mình cô. Hôm nay cũng ít bệnh nhân, cô cũng hy vọng không phát sinh vấn đề gì cho đến sáng mai.
Cô trở về phòng trực, định trải tấm thảm ra ngả lưng một lúc thì tiếng chuông phòng bệnh chợt reo. Là phòng 333. Phòng 333 có hai bệnh nhân một người mới phẩu thuật gan, còn một người mới phẫu thuật tim đang nằm theo dõi. Phòng 333 vốn là một phòng bênh lớn gồm 8 giường bệnh.
Âm Âm bước vào phòng bệnh, một bệnh nhân đang ngồi trên giường, cô nghĩ chắc là người đã bấm chuông. Cô vội bước lại:
- Em có thấy khó chịu chỗ nào không?
Cô gái dơ cánh tay tay, tiêm chuyền đã bị lệch ra khỏi ven, tuy nhiên bệnh nhân không hề ngẩng mặt lên chỉ ngồi cúi mặt. Ngay khi cô vừa chạm vào tay cô gái, bàn tay lạnh buốt như vừa ngâm vào nước đá. Cô nghĩ chắc bệnh nhân vừa mới đi rửa tay, trời mùa đông lạnh nên bàn tay cóng như thế.
Cô chỉnh lại tiêm chuyền, xong xuôi rồi đi ra ngoài. Khi bước ra khỏi phòng bệnh, cô bất giác nhình lên biển phòng. Căn phòng cô vừa bước vào là phòng 304, không phải là phòng 303 như cô được biết. Cô giật mình toát mô hôi, phòng 334 vốn dĩ không có bệnh nhân. Vậy người vừa rồicô nói chuyện là ai? Tuy nhiên cô vẫn cố giữ bình tĩnh bước vào phòng 333. Người đàn ông đang nằm trêngiường nhăn mặt.
- Bác đau vết mổ quá, cháu cho chú một liều giảm đau được không?
Cô vội lôi trong bao áo ra một viên giảm đau đưa bệnh nhận, đợi họ uống xong còn trò chuyện mấy câu nữa rồi mới trở về phòng trực
Cô nhìn lên đồng hồ đã là hơn 12 giờ đêm. Đêm này hãy còn dài, cô cầu nguyện không còn gặp những chuyện không hay nữa. Cô vội lấy cuốn tiểu thuyết tình cảm trong ngăn kéo ra đọc để giết thời gian.