Sau một giờ bay, một hòn đảo xanh ngát nằm giữa đại dương mênh m.ô.n.g hiện ra trước mắt. Nước biển quanh đảo xanh màu ngọc bích, bãi cát trắng phau trải dài, và ở giữa đảo là một căn biệt thự nghỉ dưỡng màu trắng kiến trúc hiện đại, ẩn mình dưới những tán dừa.
"Chào mừng đến với đảo 'Nhiễm'," Tang Hiến nói khi máy bay hạ cánh.
"Đảo Nhiễm? Anh đặt tên theo họ của em à?"
"Ừ. Vì em đã 'nhiễm' vào m.á.u anh rồi, không cai được."
Nhiễm Thuật đỏ mặt: "Sến súa!" Nhưng trong lòng thì nở hoa tưng bừng.
Cả hòn đảo này hoàn toàn biệt lập. Không có sóng wifi (trừ đường truyền vệ tinh khẩn cấp của Tang Hiến), không có tivi, không có paparazzi. Chỉ có tiếng sóng vỗ và tiếng chim hót.
Họ bước vào căn biệt thự. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng từ thức ăn, quần áo đến những vật dụng cá nhân nhỏ nhất của Nhiễm Thuật.
"Điện thoại của em đâu?" Tang Hiến hỏi.
"Đây." Nhiễm Thuật móc điện thoại ra.
"Đưa đây."
"Để làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tịch thu. Mấy ngày tới em chỉ được nhìn anh thôi, cấm nhìn màn hình."
Nhiễm Thuật định phản đối, nhưng nghĩ đến cảnh lên mạng bây giờ chắc chắn sẽ bị nhấn chìm trong nước bọt của thiên hạ, cậu ngoan ngoãn giao nộp.
"Được thôi. Nhưng anh phải chịu trách nhiệm giải trí cho em đấy."
Tang Hiến nhếch mép cười tà: "Yên tâm. Anh có rất nhiều trò 'giải trí' cho em."
Những ngày sau đó thực sự là thiên đường.
Sáng, họ cùng nhau chạy bộ trên bãi biển (thực ra là Tang Hiến chạy, Nhiễm Thuật đi bộ 5 phút rồi bắt anh cõng).
Trưa, Tang Hiến xuống bếp nấu ăn. Đường đường là chủ tịch tập đoàn nghìn tỷ, giờ đeo tạp dề hình con gấu, tay cầm d.a.o thái hành điêu luyện. Nhiễm Thuật ngồi trên bàn bếp, đung đưa chân, vừa ăn vụng vừa chỉ đạo nghệ thuật.
Chiều, họ nằm dài trên ghế tắm nắng, uống nước dừa và đọc sách.
Tối... tối là khoảng thời gian "không tiện miêu tả" nhưng vô cùng nồng nhiệt.
Ở đây, họ không phải là Chủ tịch Tang hay Minh tinh Nhiễm. Họ chỉ là Hiến và Thuật, hai kẻ yêu nhau say đắm đang trốn chạy thế giới.