Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Chương 16: “Ngươi không phải phu quân của ta…”



Nàng khẽ chớp mắt, theo bản năng phủ nhận: “Không có mà…”

“Không có ư?” Đôi mắt Lăng Dực Trần dường như u ám hơn lúc nãy, “Lúc trước nàng chẳng phải coi Dục Chiêu Nghi như tri kỷ sao? Giờ sao lại nhắm vào nàng ta?”

“Nàng ta bắt nạt nàng ư?”

Thái độ của nàng đối với Dục Chiêu Nghi hôm nay, chỉ cần hắn không mù, đều có thể thấy là cố ý trêu tức nàng ta.

Các cung nhân trong điện thấy không khí không ổn, đều lui xuống.

Mạnh Khanh Nghi mím môi, kiên quyết không thừa nhận: “Bệ hạ có phải quá nhạy cảm không, thần thiếp không hề nhắm vào nàng, nàng cũng không bắt nạt thần thiếp…”

Lăng Dực Trần kéo nàng ngồi lên đùi, nhìn chằm chằm nàng.

“Thật sự không có? Nếu có thì nói với trẫm, trẫm tùy tiện gán cho nàng ta vài tội danh là có thể trọng phạt nàng ta. Dù sao cũng hả giận nhanh hơn là nàng cứ thay đổi cách này cách khác để nhắm vào nàng ta.”

Mạnh Khanh Nghi kinh hãi không thôi. 

Hắn lại có thể thản nhiên nói ra những lời đáng sợ như vậy?

Mưu tính này đúng là lộ liễu quá mức…

Sắc mặt nàng hơi tái, lại một lần nữa lắc đầu phủ nhận:

“Thật sự không có.”

Thấy nàng không muốn nói, Lăng Dực Trần cũng không ép.

“Nếu bị bắt nạt thì nói với trẫm, đừng giấu trong lòng.”

Hắn nhéo nhẹ phần thịt mềm bên eo nàng, giọng điệu cứng rắn thêm chút:

“Nghe rõ chưa hả?”

Nàng ngoan ngoãn đáp:
“Thần thiếp nghe rõ rồi.”

Lăng Dực Trần cầm chiếc vòng tay phỉ thúy đặt trên án. Nắm lấy tay nàng, định đeo vòng lên chiếc cổ tay mảnh khảnh kia.

Mạnh Khanh Nghi vừa mới nói là không thích, giờ tất nhiên phải tiếp tục diễn cho trọn, nàng cố rút tay về.

“Thần thiếp không thích…”

Lăng Dực Trần vẫn không buông tay, cứ thế đeo vòng vào cổ tay nàng.

Chiếc phỉ thúy nửa xanh nửa tím trong suốt nổi bật hẳn trên da nàng, làn da mịn như sứ, xương cổ tay nhô cao, chuỗi ngọc vừa khít, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đẹp đến nao lòng.

Hắn kéo dài giọng điệu: “Vậy chờ trẫm không ở trước mặt nàng thì hẵng tháo xuống. Đến lúc đó nàng có ném đi cũng được, cho người khác cũng thế, trẫm sẽ không quản.”

Nàng “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn tạ ơn: “Thần thiếp tạ bệ hạ ban thưởng.”

Lăng Dực Trần được voi đòi tiên: “Chỉ tạ bằng miệng thôi sao?”

Mạnh Khanh Nghi hoảng loạn đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của hắn, lập tức buột miệng thốt ra: “Vậy thần thiếp từ bỏ.”

Nàng vừa định tháo xuống, Lăng Dực Trần đã ngăn lại: “Đeo vào.”

“Trẫm về Tử Thần Điện trước đây.”

Hôm nay hắn còn nhiều quốc sự chờ xử lý.

Mạnh Khanh Nghi không vội vàng đứng dậy khỏi lòng hắn, mà thử hỏi: “Bệ hạ đêm nay còn đến với thần thiếp không?”

Hắn không lập tức đồng ý, trong đôi mắt đen hiện lên một tia nguy hiểm mơ hồ: “Khanh Khanh hãy suy nghĩ kỹ xem tối hôm qua trẫm vì sao lại tức giận.”

Vừa nói đến điều này, Mạnh Khanh Nghi liền chột dạ, nàng đứng dậy khỏi đùi hắn, lùi sang một bên.

Rầu rĩ không vui, “Thần thiếp cung tiễn Bệ hạ.”

Lăng Dực Trần không hiểu sao thấy lòng mình thoải mái hơn chút. 

Hắn nhấc chân rời khỏi Ngọc Túy Cung.

Mạnh Khanh Nghi thở dài thườn thượt, mái tóc trên trán khẽ bay. 

Tranh sủng thật đúng là một việc khổ sai. Đặc biệt là khi Lăng Dực Trần cứ âm trầm khó đoán, nàng muốn duy trì được sự yêu thích của hắn, dường như có chút khó.

*

Màn trướng buông xuống, hương trầm dịu nhẹ lan tỏa.

Cửa sổ lớn mở rộng, Mạnh Khanh Nghi ngồi trước bàn trang điểm, Bùi Tịch đứng bên cạnh nàng, tay cầm thanh đại* đang vẽ mày cho nàng. 

(*Giống chì kẻ mày)

Nàng nhìn vào gương lăng hoa, mỉm cười thẹn thùng, giữa đôi mày khóe mắt đều là sự thỏa mãn và vui sướng.

Sau cửa sổ là cảnh tượng hai người hòa thuận, tương kính như tân, tựa như một bức tranh tĩnh lặng trên giấy Tuyên Thành. 

Ngoài cửa sổ, cảnh sắc cuối thu đã sớm trở nên tiêu điều.

Lăng Dực Trần không rõ vì sao lại bước vào sân này. 

Đôi mắt phượng lạnh lẽo liếc nhìn khung cửa sổ mở rộng, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng hài hòa bên trong. 

Hắn bất giác dừng bước chân, đứng yên dưới tán cây tịch liêu, ánh mắt lại bị người phụ nữ sau bàn trang điểm thu hút. Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt không hề che giấu.

Dường như cảm nhận được một ánh mắt khó lòng bỏ qua, Mạnh Khanh Nghi ngước lên, chạm phải ánh mắt của người đàn ông đứng đằng xa. 

Một người đàn ông lạ mặt xâm nhập, nàng không nén được tiếng cười, căn bản chưa kịp nhìn rõ là ai, liền thất thố nghiêng đầu, trốn vào lòng Bùi Tịch, vùi mặt đi.

Trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi. 

Giữa mùa hè nóng bức, oi ả khó chịu.

Trong Diễn Chiêu Điện, một khung cửa sổ nhỏ hé mở, từng đợt gió lạnh khẽ thổi vào. 

Rèm giường cũng theo gió mà lay động, dường như cả chiếc giường gỗ cũng rung nhẹ. 

Gió đêm lan tỏa không khí ái muội trong điện đi tứ phương. 

Trên sập là một khung cảnh kiều diễm.

Mạnh Khanh Nghi không phải là người chưa từng trải sự đời, nhưng vẫn không thắng nổi bị nam nhân đang say rượu đòi lấy. 

Mồ hôi đầm đìa, lẫn với nước mắt, cả người nàng ướt đẫm. 

Muốn đẩy hắn ra nhưng căn bản không thể.

Chỉ có thể khẽ nức nở, liên tục lặp lại: “Ngươi không phải phu quân của ta…”

Lăng Dực Trần không biết là say thật hay giả say. 

Sau khi nghe những lời này, động tác của hắn càng trở nên thô bạo hơn.

Hơi thở Mạnh Khanh Nghi gần như sắp cạn, đến tiếng khóc cũng không thể bật ra. 

Không biết bao lâu sau, Lăng Dực Trần mới buông nàng ra. 

Nàng đã sớm khóc đến kiệt sức, chỉ có thể vùi mình vào chăn gấm, hoàn toàn không dám nhìn đến bóng dáng phía sau.

*

Lăng Dực Trần đột nhiên tỉnh giấc.

Ngực hắn phập phồng, thở dồn dập, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Giấc mộng này sao lại chân thật đến vậy?

Hắn thở hổn hển ngồi dậy, nhìn bên cạnh là Mạnh Khanh Nghi đang say ngủ.

May mà nàng vẫn ở bên cạnh hắn.

Giấc mộng… đã thay đổi.

Trước kia hắn từng nhiều lần mộng thấy Mạnh Khanh Nghi cùng Bùi Tịch thành hôn.

Giấc mộng hôm nay lại giống như chuyện xảy ra sau khi họ thành thân.

Sao nàng vẫn triền miên bên hắn?

Giấc mộng này rốt cuộc là sao?

Hắn dùng ngón tay thon gầy xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu ngày một đau nhức.

Dù cho đó chỉ là giấc mộng, Lăng Dực Trần vẫn không thể chấp nhận việc nàng thật sự gả cho Bùi Tịch,

Còn cùng hắn có tiếp xúc da thịt.

Giấc mộng này, rốt cuộc là chuyện tương lai, hay chỉ là chuyện đã qua?

Hay là hắn tự phán đoán?

Giấc mộng này khiến hắn hoàn toàn không thể ngủ được.

Hắn thậm chí không dám nhắm mắt lại.

Sợ giấc mộng kia lại trỗi dậy, một lần nữa liên tiếp hành hạ hắn.

Bùi Tịch, sao hắn dám?

*

Mạnh Khanh Nghi ngủ thật sự say.

Sớm tinh mơ tỉnh lại, Lăng Dực Trần cũng vừa mở to đôi mắt.

Nàng nghiêng người, liếc mắt một cái đã nhìn thấy sắc xanh đen dưới mắt hắn.

“Bệ hạ đêm qua ngủ không ngon sao?”

Lăng Dực Trần nhíu mày ngồi dậy, cố gắng khởi động tinh thần, 

“Ừm, trẫm tối qua gặp ác mộng.”

Mạnh Khanh Nghi thở nhẹ: “Bệ hạ mà cũng gặp mộng ác ư?”

“Trẫm cũng là người, sao không gặp chứ?”

Sắc mặt Lăng Dực Trần chuyển lạnh.

Giấc mộng tối qua, đúng là một ác mộng.

“Vậy Bệ hạ mơ thấy gì?” Mạnh Khanh Nghi lại rất hứng thú, vội vàng hỏi hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Trong ánh mắt sắc bén của hắn pha lẫn cả chiếm hữu lẫn sự tức giận ngập tràn. 

Vẻ mặt hắn âm trầm: “Mơ thấy Khanh Khanh phản bội trẫm.”

Mạnh Khanh Nghi vốn đang cười, nghe hắn nói xong, ý cười trên khóe miệng lập tức biến mất.