Lúc đó phụ hoàng vẫn băng hà, còn nắm thực quyền trong tay.
Hai vị học sĩ vì biên giới càng ngày càng bất mà mỗi một quan điểm, cãi vã ngừng.
Một kẻ tay trái cầm bình rượu, kẻ tay xách ghế. Cả hai đều là học sĩ đỗ đạt, quan phủ nhu nhược càng dám phân xử, đùn đẩy lẫn , cuối cùng nhận lệnh phụ hoàng mặt xử lý.
Từ xa thấy tiếng đám nho sĩ tranh luận đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Chỉ riêng – Bạch Tử Độ – như sáng giữa trời, hòa giải đấy dù thỉnh thoảng chỉ chen vài câu.
Nghe một nho sĩ hồi lâu, suy tư :
"Ban đầu vững gốc, thì cuối cùng tất khô héo. Vị đại nhân , mấy phần lý. Căn cơ vững, hao dân tốn của, dân chúng ly tán, khổ sở trăm bề. Là bậc quân vương quả nên lo an sinh."
Bạch Tử Độ chỉ mới mấy câu khen mà bản liền đắc ý, ngay cả khuôn mặt cũng ngông lên mấy phần so với lúc đầu.
Bạch Tử Độ phe phẩy quạt, tiếp lý lẽ bên , cho mà rằng:
"Việc nghi ngờ mà , sẽ thành. Việc nghi ngờ mà hành, sẽ chẳng kết quả. Người chủ chiến, cũng sai. Cứ do dự, để mặc lấn lướt, chỉ khiến kẻ thù càng ngông cuồng. Bọn Bắc Lộ tính khí hung tàn, nếu nhổ cỏ tận gốc, sẽ ngày càng lấn tới."
Bọn đó xong mặt ai nấy đều đỏ bừng, ưỡn cổ tranh luận tiếp.
Đám nho sinh cứ câu nệ sách vở, lời qua tiếng , chỉ thêm ồn ào chứ chẳng gì.
Ta đến nơi, đúng lúc một câu của Bạch Tử Độ:
"Lý lẽ trong thiên hạ, mỗi một ý, tranh cãi chẳng dứt. Bạch mỗ cho rằng, chi bằng ."
Cả đám nho sinh ồn ào cả buổi thế mà giờ yên tĩnh đến ngờ. Ta chỉ khẽ nhẹ.
Ta mang theo thị vệ, tay cầm kiếm, câu nệ lễ nghi. Trong lòng nổi lên hứng thú với .
Ta :
"Ngươi cũng to gan đấy chứ."
Bạch Tử Độ sững , buông chân đang gác, nghiêm mặt khiêm nhường:
"Bạch mỗ dám.
Lý lẽ thế gian mười phần, Bạch mỗ chỉ dám tám phần mà thôi."
Vừa ngông khiêm, tài cao kiêu ngạo.
Lòng bỗng thấy tên thú vị.
Những năm ở Vũ Thành, thói xa hoa trụy lạc đầy rẫy, an nhàn hưởng lạc.
Đám công tử trai tráng thì chỉ giỏi đấu khẩu, mồm mép ai nấy đều lanh lợi.
Kẻ như , dám lời thật lòng, tài như mấy kẻ thư sinh chỉ thi thư, thật là ngày càng hiếm.
Vậy nên :
"Bổn cung phụng Thánh ý dẹp loạn, ngươi giúp san sẻ lo âu. Cũng là để tỏ lòng cảm tạ, bổn cung mời ngươi đến Bát Tiên Lâu, ngươi sẽ từ chối chút tâm ý chứ?"
Bạch Tử Độ chốc lát, mặt ửng đỏ, đáp:
"Công chúa như , thế thì Bạch mỗ cung kính chi bằng tuân lệnh."
Đêm ở Bát Tiên Lâu, bọn trò chuyện thâu đêm.
Nhà họ Bạch thế lực lớn, Bạch Tử Độ bên cạnh cũng lắm kẻ nâng đỡ.
hiếm ở chỗ, như mấy trong nhà – tâng bốc đến đánh mất , đắm chìm tửu sắc.
Ngược , lời nào của cũng đầy chí khí, khí chất bất phàm.
Nói chuyện càng lâu, lòng càng hứng thú với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi trời tờ mờ sáng, mở tấm bản đồ thường mang bên , trải bàn, tay chỉ biên cương:
"Ngươi tài học đầy , mà cứ lũ nho sinh chỉ bàn suông quấy nhiễu, thì thật đáng tiếc. Chi bằng cùng bổn cung luận bàn chuyện trị quốc an dân, binh pháp chiến trận, thế nào?"
Bạch Tử Độ trầm ngâm chốc lát, vui vẻ đồng ý.
Về , và trở thành tri kỷ.
Chúng thường tranh luận về binh pháp, nhưng ai nấy chính kiến quá kiên định.
Ta mưu lược tuy nhanh nhưng liều lĩnh như ngựa hoang.
Hắn dụng binh quá lo lắng, như rùa rụt đầu.
Càng thiết, càng tranh cãi kịch liệt.
Lần cuối gặp , là ngày hôm biên ải.
Bắc Lộ và Đại An giao tranh mười mấy năm, nữa xâm lấn, g.i.ế.c chóc, dân tị nạn chốn nương .
Phụ hoàng cũng vì chính sự mà bao ngày lao lực, triều đình nhân tài đảm đương, vì lo cho dân chúng nên xin trận.
Tối khi từ biệt, và Bạch Tử Độ uống đến say mèm.
Ánh mắt vô tình đặt môi – trong đầu nghĩ bao điều chả mấy đúng đắn – ngẩn .