Cuối cùng, sau lần thứ N liên tiếp Cố Đình Chi thức trắng đêm không về nhà, Lâm Uyển Đình cũng bùng nổ.
“Cố Đình Chi, anh còn nhớ tôi là vợ anh không?”
Một cái bình hoa đập xuống chân hắn, vỡ tan thành từng mảnh.
Đây là hành động thô bạo nhất mà Lâm Uyển Đình từng làm từ trước đến nay.
Sau đó, bá tổng cho tôi được mở mang tầm mắt về độ vô liêm sỉ của tra nam.
Cố Đình Chi cởi chiếc áo vest nồng nặc mùi nước hoa, trầm mặt xuống, lạnh nhạt nói: “Trong trận hỏa hoạn, người đầu tiên tôi cứu là em và con, em còn muốn thế nào nữa?”
“Đứa bé trong bụng Sơ Tuyết vì thế mà mất đi, em có biết cô ấy đau khổ thế nào không? Tôi chỉ ở bên cô ấy một chút, em có thể đừng tính toán như vậy không?”
Hắn nói câu này mà mặt không đỏ, tim không đập loạn.
Hai vợ chồng cãi nhau, người ngoài không tiện chen vào, đồng nghiệp của tôi sớm đã lẩn đi hết. Chỉ có tôi là lén lút trốn sau cửa nghe trộm.
【Tiểu bảo mẫu này đúng là con ma hiện trường, chỗ nào cũng có mặt!】
【Cô đi ra đi, để tôi vào, tôi muốn xông lên tát tên tra nam này một phát!】
Lâm Uyển Đình nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào chất vấn: “Anh yêu cô ta đến vậy thì cưới cô ta đi, tại sao lại cưới tôi?”
“Cha mẹ em đã mất vì cứu tôi, tôi đã hứa với ông nội rằng sẽ cưới em, đảm bảo cho em cả đời không lo lắng. Em là phu nhân duy nhất của Cố thị, điều này vĩnh viễn không thay đổi.”
Ý là sẽ cho cô danh phận, nhưng không cho cô tình yêu. Trong nhà thì giữ vững chính thất, bên ngoài lại đào hoa ong bướm.
Tôi hiểu rõ bộ mặt thật của gã này rồi. Cố Đình Chi lấy thân báo đáp con gái ân nhân, vừa giúp bản thân và tập đoàn xây dựng hình ảnh đẹp, vừa không nỡ bỏ Lâm Uyển Đình, lại còn hưởng thụ niềm vui vụng trộm với Bạch Nguyệt Quang.
Cố Đình Chi làm như không nghe thấy, đi thẳng vào phòng tắm.
Sáng sớm từ bên ngoài trở về, việc đầu tiên là đi tắm, đến kẻ ngốc cũng hiểu hắn vừa làm gì.
Điều này lại một lần nữa kích thích Lâm Uyển Đình, khiến cô gào khóc đến rung trời.
Quá tàn nhẫn!
Sau khi Cố Đình Chi tắm xong đi làm, một nhân vật còn chấn động hơn xuất hiện.
Buổi chiều, khi Lâm Uyển Đình đang ngẩn người, một mỹ nữ n.g.ự.c khủng mặc váy siêu ngắn tiến đến, khuôn mặt đầy vẻ áy náy, nói:
“Chị Uyển Đình, xin lỗi chị, em không biết anh Đình vì em mà cãi nhau với chị.”
“Em đến đây để xin lỗi.”
Tôi sững sờ.
Tiểu tam Trình Sơ Tuyết! Nhưng cô ta vào đây bằng cách nào?
Cô ta mặc một chiếc váy liền thân tinh tế, dáng người quyến rũ, không hề có dấu vết của người vừa sinh con, phục hồi sau sinh quá mức hoàn hảo.
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi bám vào cửa, dựng thẳng tai nghe ngóng.
Bình luận nhảy ra:
【Biên kịch thiếu não! Sao phản diện ác độc nào cũng có chìa khóa hoặc vân tay biệt thự thế?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Thông thường đến đoạn này, quản gia sẽ bốc hơi khỏi thế giới, cái gì chó mèo lợn đều có thể vào được.】
Miệng Trình Sơ Tuyết nói xin lỗi, nhưng khóe môi, ánh mắt đều tràn đầy đắc ý.
“Chị Uyển Đình, sao chị tiều tụy thế này?”
“Sinh con xong mà trông vẫn như bà béo thế? Bảo sao anh Đình không thích ở nhà mà cứ chạy sang chỗ em. Phụ nữ chúng ta ấy mà, phải biết giữ gìn sắc đẹp.”
Nói rồi, cô ta cố ý nhún vai, làm chiếc khăn choàng trượt xuống, lộ ra bờ vai cùng những dấu vết ám muội trước ngực.
Nữ chính sụp đổ, ôm tai hét lên: “Cô cút đi! Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe!”
Chú còn nhịn được, nhưng thẩm thì không! Tôi không thể nghe tiếp nữa, xắn tay áo xông lên:
“Cô là ai đấy! Cút cút cút! Ở đây không hoan nghênh cô!”
Trình Sơ Tuyết lườm tôi đầy khinh thường, cong môi cười, lại nói:
“Anh Đình không đủ quần áo để thay, em đến lấy mấy bộ.”
Quá đáng lắm rồi đấy!
Tôi tức giận đùng đùng, nhìn quanh một lượt, tiện tay vớ lấy cái chổi bên cạnh, mở tủ quần áo, lôi ra hai chiếc quần lót nam, dúi vào tay cô ta.
“Giờ đủ rồi, cút!”
Vẫn chưa hả giận, tôi còn cầm một chiếc quần lót giơ lên, dí thẳng vào mặt cô ta: “Cầm lấy! Mang đi ngay!”
Trình Sơ Tuyết tức giận quát: “Cô là cái thá gì! Có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
“2+1=3 chứ gì!”
Bình luận nổ tung:
【Chị giúp việc này đỉnh quá!】
【666!】
【Chị đẹp quá ngầu!】
Giờ tôi mạnh mẽ đến đáng sợ!
Thấy cô ta vẫn chưa chịu đi, tôi phi thẳng vào bếp, chộp lấy con d.a.o bổ dưa hấu, lao ra, gầm lên:
“Cô mà không đi, tôi xem như cô xâm nhập bất hợp pháp, coi như phòng vệ chính đáng đấy!”
Trình Sơ Tuyết hoảng hồn tái mét, lùi lại mấy bước.
“Đồ chanh chua!”
“Ờ đúng đúng, cứ coi như vậy đi!”
Cô ta không dám đối đầu với tôi, đành phải rút lui có chiến lược.
Nhưng vừa bước xuống cầu thang, đột nhiên trượt chân ngã một cú, ôm bụng nhăn nhó, mồ hôi lạnh túa ra.
“Giả vờ ngã à? Trong nhà có camera đấy!”
Trình Sơ Tuyết đứng dậy, hung hăng lườm tôi một cái rồi quay người bỏ đi.
Bình luận thi nhau tung hô tôi bằng đủ loại lời khen.
Nhưng tận hưởng xong cảm giác hả hê, tôi lại chột dạ—xong rồi, công việc này chắc toi!