Nhìn thấy Cố Đình Chi, nam chính trong tiểu thuyết tôi đọc cuối cùng cũng có một khuôn mặt cụ thể.
Hắn đeo một cặp kính vàng, trông như một tổng tài lạnh lùng nơi thương trường, vừa có nhan sắc, vừa có dáng người, quan trọng nhất là còn có tiền.
Lâm Uyển Đình ít nhiều cũng là một người yêu cái đẹp, nên cái motif “lấy thân báo đáp” này mới có thể diễn ra trôi chảy.
Lúc cứu Lâm Uyển Đình khỏi đám cháy, Cố Đình Chi bị thương, một cánh tay vẫn còn quấn băng.
Ánh mắt Lâm Uyển Đình dừng trên tay hắn, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, rơi xuống đất không tiếc rẻ, y hệt mô tả trong tiểu thuyết—một đóa hoa trắng mong manh, lê hoa đẫm lệ, trông đến là đáng thương.
“Anh chẳng phải không yêu tôi sao?”
“Vậy tại sao lại cứu tôi?”
Giọng nói vừa trách móc vừa oán giận, thái độ bắt đầu có dấu hiệu d.a.o động.
Khán giả bên bình luận tức đến nghiến răng:
【Gì vậy trời?! Đám cháy đó là Trình Sơ Tuyết phóng hỏa đấy! Ả ta muốn thiêu c.h.ế.t cô mà! Nam chính cứu cô chỉ để che giấu tội ác của ả thôi, cô không định tha thứ cho hắn đấy chứ?!】
Tiếp theo sẽ phát triển thế nào đây? Tôi tò mò c.h.ế.t mất!
Tôi lén lút bò đến bên bé con, làm bộ làm tịch thay tã cho bé, nhưng thật ra là hóng hớt kịch hay.
【Cho tôi xuyên vào làm cô hộ lý nhỏ này, xông lên cho tra nam một cú “Thập trượng hồng”!】
Cố Đình Chi dùng cánh tay chưa bị thương ôm chặt Lâm Uyển Đình vào lòng.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đủ khiến Lâm Uyển Đình cảm động rưng rưng, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn mà khóc tủi thân.
Tên tra nam này, đúng là cao thủ nắm bắt lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Đình Chi tựa cằm lên đỉnh đầu cô, gương mặt đầy thâm tình, trầm giọng nói: “Em là vợ anh, anh sẽ không để em và con gặp chuyện gì đâu.”
“Người thừa kế tương lai của Cố thị, chỉ có thể là con của chúng ta.”
Tôi lén làm mặt ghét bỏ.
Nếu không phải tôi biết rõ bà thím kia đã tráo con hai nhà, thì tôi cũng suýt tin hắn quay đầu là bờ thật.
Lâm Uyển Đình không hay biết gì, cảm động đến mức khóc không thành tiếng.
Vịt Bay Lạc Bầy
Chó ăn phân thì không thể nói nó lập tức đổi sang ăn cơm được.
Đám khán giả hận không thể chui vào lay tỉnh cô ấy:
【A a a! Bộ não yêu đương này hết cứu rồi!】
【Nếu không nhờ tiểu thiên sứ của chúng ta đổi lại con cho cô, thì giờ cô còn đang nuôi con của tiểu tam đấy!】
【Hắn còn bóp c.h.ế.t đứa bé bị tráo nữa!】
【Trước khi đến đây, hắn còn liên hệ với viện y tế nước ngoài, mua thuốc có thể ăn mòn tử cung, khiến cô vĩnh viễn không thể mang thai lần hai!】
【Cô tỉnh lại đi trời ơi!】
Má ơi!
Đồng tử tôi co rút, tay run lên một cái, bịch!—cái tã dính bãi ị rơi thẳng xuống đất.
Cái phim ngắn này loạn quá rồi!
Trộm con, g.i.ế.c người, cố ý gây thương tích—tên tổng tài bá đạo này tính đi dạo hết nguyên bộ luật hình sự hay gì?!