Bảo Vệ Danh Hiệu Bảo Mẫu Hạng Vàng

Chương 13



Tiếp theo, Cố Đình Chi bước vào chế độ “theo đuổi vợ đến lò hỏa táng”.

Anh ta vung tiền như nước, phát sóng tuyên ngôn tình yêu trên các màn hình lớn ở mọi tòa nhà văn phòng tại K thị, ngày ngày tan làm đúng giờ, tặng hoa, đồng hồ hàng hiệu, túi xách—tiền tiêu vặt cũng rộng rãi chưa từng có.

Lâm Uyển Đình bình thản nhận hết quà, rồi quay sang chia cho tôi.

Tôi vui đến mức muốn đập đầu vào tường:

“Cảm ơn!”

Bình luận tràn ngập ghen tị và hậm hực: “Chua c.h.ế.t mất!”

“Trước đây, anh ấy tặng tôi một bông hoa, đưa tôi về nhà một lần, tôi đã vui cả ngày. Nhưng bây giờ, tôi thấy cũng chẳng có gì đáng để bận tâm nữa.”

Bởi vì… chứng “não yêu đương” của cô ấy đã được chữa khỏi!

Chuẩn rồi.

Đàn ông không đáng tin. Tiền và sự bình yên trong tâm hồn mới là quan trọng nhất.



Cuối tuần, Lâm Uyển Đình ôm con phơi nắng trong vườn, Cố Đình Chi ngồi bên cạnh trêu đùa đứa bé, không ai đến quấy rầy khoảnh khắc gia đình ấm áp của họ.

Tôi dắt chó đi dạo gần đó.

Lúc này, tôi vô tình nhìn ra cổng sắt và thấy một người đang đứng bên ngoài.

Trình Sơ Tuyết—mặt mày nhợt nhạt, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào ba người họ.

Ánh mắt đó… như thể cô ta muốn nuốt chửng cả gia đình này.

Tôi bước tới, đứng sau cánh cổng, lạnh nhạt nói:

“Trình tiểu thư, nơi này không chào đón cô. Mời cô rời đi.”

Cô ta nói, cô ta đến để đưa con mình đi.

Tôi nhìn sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, có chút mềm lòng:

“Cô bị bệnh rồi đúng không? Bệnh thì đi chữa. Cướp con làm gì? Hơn nữa, đó là con của Lâm tiểu thư.”

Hóa ra cô ta thật sự bị suy thận, bây giờ muốn tìm đứa bé để xét nghiệm ghép thận.

Tôi hít một hơi lạnh:

“Cô cũng ác thật đấy. Ngay cả một đứa bé chưa đầy một tuổi mà cũng không buông tha?”

Trình Sơ Tuyết cười lạnh:

“Đó là con của tôi. Tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi!”

Nói xong, cô ta nhếch môi, nở nụ cười đắc ý:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Mấy người vẫn chưa biết nhỉ? Đó đúng là con của tôi. Chính Đình ca đã đổi nó cho tôi.”

“Còn đứa con ruột của con tiện nhân kia…” Cô ta ghé sát lại, gằn từng chữ, ánh mắt hưng phấn như thể đang mong chờ khoảnh khắc tàn khốc nhất:

“Anh ấy đã tự tay bóp c.h.ế.t nó rồi.”

“Tôi thật sự rất mong chờ, lúc cô ta biết sự thật, vẻ mặt sẽ thế nào đây.”

Tôi cười híp mắt.

“Xin lỗi nhé, đó là con trai của Lâm tiểu thư.”

Tôi lấy điện thoại ra, mở báo cáo xét nghiệm ADN rồi đưa đến trước mặt cô ta:

“Tự xem đi.”

Thời gian làm xét nghiệm là sau khi cô ta “đổi” đứa trẻ.

Vậy nên, đứa bé này rốt cuộc là con ai—đã quá rõ ràng.

Trình Sơ Tuyết sững sờ, không thể tin nổi, vẻ mặt đắc ý kiêu căng nhanh chóng sụp đổ:

“Không thể nào… Không thể nào…”

Tôi còn chưa kịp nói ra sự thật, Trình Sơ Tuyết đột nhiên kích động, không biết từ đâu rút ra một con dao, điên cuồng lao thẳng vào nhà, nhằm vào Cố Đình Chi, đ.â.m một nhát chí mạng.

“Tại sao anh lại lừa tôi?!”

“Anh bóp c.h.ế.t con tôi, tại sao! Tại sao?!”

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng, nhưng bình luận đã nổ tung:

【Vãi chưởng, boomerang cắm thẳng vào người rồi! Ai bảo tra nam cho nữ phụ cái mật khẩu nhà, tự làm tự chịu!】

【Các tổng tài lưu ý, đây chính là hậu quả của việc để nữ phụ tự do ra vào nhà mình.】

Lưỡi d.a.o cắm thẳng vào tim Cố Đình Chi, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên người Trình Sơ Tuyết. Đến lúc này, cô ta mới bừng tỉnh, nhận ra mình vừa làm gì. Trong cơn hoảng loạn, cô ta rút con d.a.o ra—máu phun trào dữ dội.

Cứ thế, cô ta tươi rói tiễn luôn tổng tài về chầu trời.

【Phụt! Chưa từng thấy ai ngu đến mức này.】

【Chỉnh sửa kịch bản đỉnh quá! Tuyệt vời!】

Hôm đó, biệt thự nhà họ Cố rối loạn một trận, xe cảnh sát, xe cứu thương lần lượt kéo đến.

Cuối cùng, là xe tang của nhà xác.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trình Sơ Tuyết bị bắt vì tội ngộ sát. Còn chưa kịp ra tòa xét xử, cô ta đã c.h.ế.t vì suy thận trong trại tạm giam.

Lâm Uyển Đình không cần làm gì cũng có thể “nằm thắng”.

Bình luận đồng loạt tung hoa: 【Tắc tia sữa đã thông!】


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com