Tư Mã U Nguyệt, người đang được mọi người nhắc đến, liên tục hắt hơi trên giường.
“Một hắt xì là có người nghĩ, hai là mắng, ba là nhắc. Đây là có ai đang nhắc đến mình sao?” Nàng xoa xoa mũi.
“Két—”
Cửa phòng mở ra, Bắc Cung Đường bước vào, thấy người nào đó đã tỉnh, liền nói: “Ngươi đã ngủ hai ngày rồi, vẫn chưa ngủ đủ sao?”
“A, ngủ thật là một việc khiến tâm trạng vui vẻ.” Tư Mã U Nguyệt vươn vai trên giường, sau đó hai tay gối sau đầu, một chân co lại, một chân vắt chéo.
Lần này nàng ngủ liền hai ngày, thực ra không phải vì say Truyền Tống Trận, mà là vì ở Tiểu Giới, nàng chưa bao giờ được thư giãn như vậy.
Khi tu luyện ở tộc Kiếm Xỉ Hổ, mấy tháng trời không nghỉ ngơi một khắc, lúc nào cũng là tu luyện, tu luyện, tu luyện. Nếu nàng dừng lại, nàng sẽ cảm nhận được nguy cơ cơ thể bị thiêu đốt.
Sau đó, rời khỏi tộc địa Kiếm Xỉ Hổ cho đến khi rời Tiểu Giới, tuy nàng không tu luyện liên tục nhưng cũng không được thư giãn nghỉ ngơi tử tế.
Mãi cho đến khi họ đến đây, nàng mới nhân cơ hội say Truyền Tống Trận để nghỉ ngơi một phen.
Bắc Cung Đường từ khi quen biết Tư Mã U Nguyệt chưa bao giờ thấy nàng ngủ trên giường lâu như vậy. Nghĩ đến sự nỗ lực của U Nguyệt từ trước đến nay, nàng cũng tự thấy mình không bằng.
“Ngươi đó—” Bắc Cung Đường ngồi xuống mép giường, nhìn Tư Mã U Nguyệt trong bộ dạng nam nhi, trong lòng có chút cảm khái: “Khi nào ngươi mới có thể giống như chúng ta, đổi lại trang phục nữ nhi? Ta nghĩ chắc chắn sẽ mê hoặc cả một đám người!”
Khi nào đổi lại trang phục nữ nhi?
Tư Mã U Nguyệt ngẩn ra, nàng cũng từng bị hỏi câu này, nhưng bản thân chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến.
Nàng luôn cảm thấy, đây là việc phụ thân đặc biệt dặn dò, chắc chắn vô cùng quan trọng, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ xem, tại sao phụ thân lại muốn làm như vậy, chỉ cảm thấy, đợi đến khi gặp được phụ thân, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Nhưng mà—
Tại sao phụ thân lại phải giả làm nam tử? Còn nói sẽ nguy hiểm đến tính mạng?
Và người phụ thân đó, bây giờ rốt cuộc đang ở đâu?
“U Nguyệt, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Giọng của Bắc Cung Đường kéo suy nghĩ của nàng trở về.
“Không có gì.” Tư Mã U Nguyệt cười cười, nói: “Ngươi đến đây không phải để hỏi ta câu này chứ?”
“Không phải.” Bắc Cung Đường nói, “Ta đến để báo cho ngươi biết, Quách Bội Bội nói phụ thân của nàng đã đích thân đến đón ngươi về Quách gia làm khách. Người ta là gia chủ một nhà, nhưng biết ngươi đang ngủ, đã kiên nhẫn chờ ở đại sảnh đấy.”
“Quách gia chủ đến sao? Các ngươi cũng không gọi ta.” Tư Mã U Nguyệt nói.
“Ta đây không phải vừa nhận được tin đã đến ngay sao?” Bắc Cung Đường nhún vai, nàng trước đó vẫn ở trong phòng, cũng đâu có biết!
Tư Mã U Nguyệt từ trên giường đứng dậy, vào Linh Hồn Tháp rửa mặt một chút rồi cùng Bắc Cung Đường đi ra ngoài.
Họ đến đại sảnh của khách điếm, quả nhiên thấy một trung niên nam tử đang ngồi ở giữa, Quách Bội Bội ngồi bên cạnh nói gì đó với ông.
Thấy họ đi xuống, Quách Bội Bội và phụ thân nàng, Quách Tư Minh, đều đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“U Nguyệt, đây là phụ thân ta.” Quách Bội Bội cười nói, “Cha, nàng chính là U Nguyệt, Thiếu cốc chủ của Thần Ma Cốc.”
“Thật xin lỗi, hai ngày nay ta ngủ mê mệt, Quách bá phụ đến mà họ cũng không báo cho ta một tiếng.” Tư Mã U Nguyệt áy náy nói với hai người.
“Là ta bảo họ không quấy rầy ngươi.” Quách Tư Minh nói, “Nghe nói tiểu hữu có chút không khỏe, nếu làm phiền ngươi nghỉ ngơi thì không tốt.”
“Quách bá phụ đừng gọi ta là tiểu hữu, cứ gọi thẳng tên ta là được.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Ta và Bội Bội là bạn bè, ngài tự nhiên là trưởng bối của ta.”
“Ha ha— Nếu đã vậy, ta xin mặt dày làm trưởng bối một lần.” Quách Tư Minh nói.
“U Nguyệt, ta đã kể cho phụ thân nghe những chuyện xảy ra trong Tiểu Giới. Phụ thân nói mời các ngươi đến ở tạm một thời gian, đợi U Lân trở về.” Quách Bội Bội nói.
“Quách bá phụ có biết cách nào để chúng ta trở về Diệc Lân đại lục không?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Chuyện này ta cũng không có cách, nhưng ta nhớ những người thế hệ trước trong nhà có thể biết. Dù sao đây là việc xuyên qua không gian, ta chưa có thực lực đó.” Quách Tư Minh nói, “Các ngươi cứ đến phủ của chúng ta ở, chờ đợi người đồng bạn còn lại của các ngươi.”
“Vậy thì phải làm phiền các vị rồi.”
Một lát sau, người của Tư Mã gia đều đi xuống, cùng Quách Tư Minh và những người khác đến Quách phủ ở ngoại ô.
Chuyện của Quách Bội Bội và những người khác trong Tiểu Giới, người của Quách gia đều đã biết. Tuy không biết thân phận hiện tại của Tư Mã U Nguyệt, nhưng từ trên xuống dưới Quách gia đều đối với họ vô cùng cảm kích và lễ phép.
Quách Tư Minh đặc biệt chuẩn bị cho họ một viện lớn, mười mấy người họ ở vào vẫn rất rộng rãi.
Ban đầu, người của Quách gia đều lấy cớ cảm kích để đến thăm họ. Hai ngày sau, Tư Mã U Nguyệt và những người khác khéo léo bày tỏ mình thích yên tĩnh, thế là Quách Tư Minh ra lệnh, người Quách gia không có việc gì không được đến quấy rầy họ. Từ đó, sân viện đó mới được yên tĩnh trở lại.
Vài ngày sau, gia chủ của Vân gia đến thăm, cầu kiến Tư Mã U Nguyệt.
Khi Tư Mã U Nguyệt nghe được từ “cầu kiến”, nàng không khỏi giật giật khóe miệng. Thân phận này nàng thật sự có chút không quen. Ngay cả gia chủ một nhà gặp nàng cũng phải dùng từ ngữ này!
Thực ra nàng không biết, đối với người của đại lục bên dưới, người của đại lục bên trên không nói đến người có thân phận như nàng, mà ngay cả một đệ tử bình thường xuống cũng sẽ được đối đãi lễ phép. Huống chi là người thừa kế tương lai của một thế lực lớn như nàng!
Gia chủ của Vân gia dù là ngoại hình hay khí chất đều rất giống nhau, chỉ là trong mắt ông có nhiều dấu vết của năm tháng hơn.
“Kính chào Thiếu cốc chủ.” Vân Cẩm Vệ hành lễ với Tư Mã U Nguyệt.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tư Mã U Nguyệt bây giờ đã lười khách sáo, trực tiếp giơ tay nói: “Vân gia chủ khách khí rồi. Không biết ngài hôm nay đến tìm ta, có chuyện gì sao?”
Nàng thấy vẻ mặt của Vân gia chủ đầy lo âu, dường như đang lo lắng và sốt ruột vì chuyện gì đó.
Vân Cẩm Vệ nhìn Tư Mã U Nguyệt một cái, nói: “Ta không giấu gì Thiếu cốc chủ, lần này ta đến là có việc muốn nhờ. Đồng thời chuyện này cũng liên quan đến đồng bạn của các vị.”
“Là vì U Lân và Vân Phong sao?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
Vân Cẩm Vệ gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ta nghe nói Thiếu cốc chủ và đồng bạn của người có thể xác định vị trí của nhau, ta muốn hỏi, bây giờ còn có thể không?”
Tư Mã U Nguyệt lấy ngọc thạch ra xem, gật đầu nói: “Vẫn có thể. U Lân và họ đã xảy ra chuyện sao?”
“Sự tình là thế này, Dật Nhi mấy năm trước đã làm cho Phong nhi một chiếc hồn đăng, có thể dựa vào đó để xác nhận Phong nhi có bình an hay không. Nhưng gần đây chúng ta phát hiện, hồn đăng đó lập lòe không yên, hơn nữa từ khi họ ra khỏi Tiểu Giới đến nay vẫn chưa trở về, nên ta lo lắng họ đã xảy ra chuyện gì bên ngoài. Lại nghe nói người có thể xác định vị trí của họ, nên đặc biệt đến cầu Thiếu cốc chủ giúp chúng ta tìm được họ.”
Hồn đăng, dùng một tia linh hồn của một người làm dẫn để tạo ra đèn. Hồn đăng lập lòe không yên, cho thấy chủ nhân đang gặp nguy hiểm, tính mạng nguy trong sớm tối.