Gió đêm luồn qua những tòa nhà cao tầng, mang theo hương hoa bằng lăng đặc trưng của mùa hè thành thị. Wind đứng yên trên ban công, mắt vô thức dừng lại ở gốc bằng lăng đã ngả màu tím dưới ánh đèn đường. Gần hai mươi năm rồi… nhưng mỗi lần hoa nở, tim anh lại tự động nhói lên vì một cái tên.
Chiếc ghế đá vẫn ở đó. Gốc cây vẫn ở đó.
Chỉ là… Cún thì không.
Ngày đó, thằng bé Phong mười tuổi chẳng hề nói lời từ biệt. Không hứa hẹn, cũng không dặn dò. Không nói với cô bé một câu dặn dò có nên chờ hay không. Cậu rời đi như thể đó chỉ là vài năm — để rồi hóa ra là cả một đời.
Ngày trở về, việc đầu tiên anh làm không phải là quay lại biệt thự họ Trịnh, cũng không đến tập đoàn, càng không trở về căn hộ cao cấp dành riêng.
Anh lái xe xuyên đêm, về lại khu chung cư cũ – nơi từng là thế giới nhỏ bé chỉ có hai đứa trẻ lặng lẽ bên nhau dưới tán bằng lăng tím.
Mọi thứ đã cũ. Chiếc ghế đá năm nào đã loang lổ vết thời gian, gốc cây già hơn, trầm mặc hơn. Nhưng không còn chiếc ô xanh nghiêng nghiêng che nắng.
Không còn Cún.
Anh hỏi thăm những hàng xóm cũ. Họ bảo nhà cô bé xảy ra biến cố. Cha mẹ mất. Em trai nhỏ. Cô rời đi lặng lẽ, chỉ mới mười lăm tuổi. Không ai biết tên thật. Không ai biết cô đã đi đâu.
Cô biến mất như chưa từng tồn tại.
Wind — chàng trai được nhà họ Trịnh nhận nuôi, đổi tên từ Huỳnh Thế Phong thành Windy Trịnh (Trịnh Vũ Phong) — đã lật tung thế giới ảo để tìm cô. Những từ khóa như “Cún”, “bằng lăng”, “ghế đá”, “chiếc ô xanh” trở thành nỗi ám ảnh trong đêm.
Cho đến một ngày, anh tình cờ thấy cái tên Bằng Lăng — một cây bút bí ẩn với lối viết lặng lẽ, chuyên viết truyện ngắn đầy ám ảnh như được chép lại từ ký ức cá nhân. Cuốn đầu tiên anh đọc là Bằng Lăng nở muộn.
Trong đó, có một cô bé nghèo sống dưới gốc bằng lăng, ngày ngày ngồi chờ một cậu bé đã hứa quay lại. Không trách, không giận, chỉ lặng lẽ chờ.
Như thể… chờ là tất cả những gì cô còn có thể làm trong đời.
Wind đọc mà run tay. Anh biết. Chỉ có Cún mới viết được những dòng ấy.
Từ đó, chữ nghĩa của Bằng Lăng trở thành nơi duy nhất Wind tìm thấy phần người còn sót lại trong mình. Giữa một thế giới giả tạo, quyền lực, và phản bội — những con chữ của cô khiến anh cảm thấy… mình vẫn còn trái tim.
Vậy mà, anh lại… nắm tay một người con gái khác bước vào lễ đường.
Hôn lễ của anh và Ngân Hà—thiên kim tiểu thư của nhà họ Trịnh—diễn ra như một sự kiện đình đám. Ai cũng chúc phúc cho cặp đôi “trai tài gái sắc”. Không ai biết, ngay khoảnh khắc tuyên thệ, người hiện lên trong đầu Wind lại là một hình bóng khác.
Cún
Anh thấy cô đứng ở một góc xa, không chen lấn, không ồn ào. Ánh mắt cô nhìn anh vẫn như năm nào — lặng lẽ, dịu dàng, không mong cầu. Cô mỉm cười. Rồi quay đi.
Như thể… cô chỉ đến để tiễn anh về với một cuộc đời không có cô.
Cuộc hôn nhân của anh không tình yêu, chỉ là sự sắp đặt của nhà họ Trịnh. Mẹ Ngân Hà mất năm cô mười lăm tuổi. Cha tái hôn. Mẹ kế là người sắc sảo, toan tính, luôn muốn đưa con trai riêng lên nắm quyền. Nhưng Wind — từ kẻ vô danh được chọn kế thừa — là quân cờ không thể thay thế.
Cô yêu anh. Bằng sự cố chấp của người thừa kế luôn muốn có được điều tốt nhất.
Anh lấy cô. Bằng một lời cam kết không cảm xúc: “Nếu không phải là Cún, thì ai cũng như nhau.”
Nhưng trái tim anh chưa từng thuộc về bất kỳ ai khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó vẫn thuộc về cô bé năm nào, ôm cặp lồng cháo đứng đợi anh tan học. Thuộc về người duy nhất chưa bao giờ đòi hỏi gì từ anh.
Người duy nhất… khiến anh day dứt cả một đời.
Gió lại thổi. Ban công đối diện có ai đó đứng yên. Không hẹn mà gặp. Không nói mà hiểu. Ánh mắt họ chạm nhau, yên lặng đến độ nghe rõ cả tiếng tim đang thổn thức.
“Anh có ổn không?”
Một câu hỏi dịu dàng, kéo ngược hai mươi năm ký ức.
Nhưng người lên tiếng… lại là Ánh Dương.
Và Wind biết, câu hỏi ấy… không dành cho mình.
🖋️ [Ngoại bút – Lá thư không gửi từ Phong]
Mùa bằng lăng nở muộn.
Anh đã đứng ở đây — nơi ban công cũ, giữa một đêm đầu hạ, trong tiếng dế rì rào và mùi hương quen thuộc của hoa bằng lăng thoảng qua trong gió.
Cũng là nơi ấy, năm ấy, có một cô bé cứ ngước nhìn lên đây, mỗi chiều.
Anh thấy em. Dù không một lần lên tiếng.
Em viết gì trong cuốn sổ ấy? Em có còn nhớ anh không?
Còn anh... chưa từng quên.
Đã rất nhiều lần anh muốn quay lại, muốn đứng trước mặt em và nói rằng:
“Anh xin lỗi. Vì đã bỏ lại em.”
Nhưng mỗi lần như thế, anh lại thấy mình không đủ tư cách. Em đã đi quá xa, đã mạnh mẽ đến mức không cần anh nữa.
Chỉ là... đêm nay, khi bằng lăng lại nở rộ, khi em vô tình ngước lên nhìn về phía anh, như em đã từng làm năm tám tuổi…
Tim anh, lại lỡ một nhịp.
[Những năm tháng đó... người biến mất là em, nhưng người bị giam trong quá khứ lại là anh.
Em từng lăn lộn kiếm sống, phải nuốt nước mắt vào tim, phải gồng lên làm chỗ dựa cho em trai…
Còn anh thì đứng trên đỉnh cao, sống giữa hào quang và quyền lực, vậy mà đêm nào cũng lặng lẽ đọc lại từng trang tiểu thuyết của em… như một kẻ ăn mày ký ức.
Em đâu có biến mất khỏi thế giới này, em chỉ biến mất khỏi thế giới của anh thôi.
Và đáng lẽ người phải giữ em ở lại… là anh.
Ngày đó nếu anh đủ giỏi để tìm ra em.
Nếu anh đủ mạnh để chống lại sự sắp đặt của gia tộc.
Nếu anh dám nói… rằng người anh muốn nắm tay bước vào lễ đường là Cún…
Thì em đâu phải cô đơn đến mức phải mượn tên “Bằng Lăng” để kể câu chuyện của mình.
Người ta nói anh là kẻ lạnh lùng, vô tình.
Chỉ có gốc bằng lăng đó, mỗi năm đều chứng kiến một kẻ ngu ngốc cầm tập sách mỏng mang tên Bằng lăng nở muộn, đọc đi đọc lại như thể mong chạm vào hơi thở cũ.
Anh thà bị cả thế giới hiểu lầm, chứ không muốn em biết được... anh đã yếu đuối thế nào sau khi mất em.]