"Sao vậy, thang máy lúc một giờ sáng đông lắm à, cô không lên được?"
Tôi: "..."
Tôi im lặng bước vào.
Đứng ở góc đối diện anh.
Dưa Hấu
Gượng gạo bắt chuyện: "Trùng hợp thật, Hoắc tổng, anh cũng tăng ca ạ?"
Hoắc Tư Thừa liếc nhìn tôi một cái:
"Công việc của cô cần phải làm đến giờ này sao?"
"Thường thì không cần..."
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Tôi: …
Tôi: ?
Có phải anh đang mắng tôi làm việc chậm không?
Không phải, có gì thì từ từ nói, tự dưng mắng người, tôi giận đấy!
"Anh..." Tôi giận dữ lên giọng, nhỏ giọng hỏi, "Ngài tan làm muộn thế này, phu nhân không lo lắng sao?"
Xin lỗi ông trời.
Tôi nên nhịn.
Nhưng tôi không nhịn được.
Cho tôi hỏi một lần thôi mà! Tôi muốn biết chuyện bạn gái của anh ta quá, tôi nóng lòng muốn biết.
"Phu nhân?" Khóe miệng Hoắc Tư Thừa hơi nhếch lên, đáy mắt không chút ý cười, "Cô ấy vô tâm, sẽ không lo lắng cho tôi, cũng chẳng bao giờ quan tâm tôi sống c.h.ế.t thế nào."
"Hả? Sao lại thế được, hai người hẳn là thường xuyên đi chơi cùng nhau chứ."
Ví dụ như cuối tuần đánh mạt chược chẳng hạn.
"Không có." Anh lạnh lùng nói, từng chữ một, "Tôi không xứng."
"..."
8
Hoắc Tư Thừa nói xong câu đó thì nghênh ngang bỏ đi.
Sao anh lại nói chuyện kiểu kỳ quái thế nhỉ.
Tôi rất muốn hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng cũng chẳng có tư cách gì để hỏi.
Tôi: Hèn mọn.
Bạn thân: "Cậu có thấy không, dạo này cậu tò mò về anh ấy quá mức đấy."
Tôi: "Thì sao, chứng tỏ tớ vẫn còn trẻ, lòng hiếu kỳ cao thôi."
Bạn thân: "Chứng tỏ cậu còn vương vấn, cậu bị bệnh rồi."
"..."
Tôi khổ sở suy nghĩ đến tận năm giờ sáng.
Hậu quả là, hôm sau ngủ quên luôn.
Cuối tuần cả phòng đi team building, chín giờ xuất phát, tôi mở mắt ra thì đã tám giờ rưỡi.
"..."
"Vãi!"
Im lặng ba giây, tôi bật dậy giữa tiếng kêu gào đầy hối hận.
Xông đến cửa công ty, chín giờ ba phút.
"Xin lỗi!" Tôi cuống cuồng mặt đỏ bừng, "Tôi đến muộn rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi mắt của hướng dẫn viên nheo lại thành một đường:
"Không sao đâu, chỗ ngồi đã được giữ lại cho cô rồi, mau ngồi xuống đi."
Cô ấy né sang một bên.
Để lộ ra khuôn mặt lạnh như băng không chút cảm xúc của Hoắc Tư Thừa.
Tôi: "..."
Trên đường đi rộn rã tiếng cười nói.
Nhưng những âm thanh vui vẻ này chẳng liên quan gì đến tôi.
Ngồi cạnh một tảng băng di động cục cằn, tôi đến ngủ cũng không dám.
Nhân lúc anh đang cúi đầu trả lời email, tôi lén lút nhắn tin cho đồng nghiệp:
[Chuyện gì thế này! Tổng giám đốc Hoắc không phải người của bộ phận mình, sao lại đi team building cùng chúng ta vậy!]
Đồng nghiệp:
[Không biết nữa! Cũng chẳng ai dám hỏi! Mà cũng có thiếu tiền đâu, kệ đi!]
Tôi: [...]
Mấy người đúng là chẳng ai quan tâm tôi sống c.h.ế.t thế nào.
Toàn thân tôi ngứa ngáy khó chịu, len lén liếc nhìn anh.
Hôm nay đi chơi, anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính gọng bạc lạnh lùng.
Đến khí chất cũng dịu đi vài phần.
Nếu như biểu cảm bớt lạnh lùng hơn thì tốt.
Ngay giây sau, anh thoát khỏi hộp thư, tắt điện thoại, ngước mắt nhìn tôi:
"Sao, muốn tôi đổi cho cô chỗ ngồi cạnh cửa sổ?"
"Không cần!" Tôi theo phản xạ có điều kiện lập tức ngồi thẳng lưng, cố giữ bình tĩnh, có chút giật mình.
Lại ngượng ngùng gãi mặt, "Tôi chỉ muốn hỏi anh có muốn ăn thạch không."