Bạn Trai Cũ Và Cô Trà Xanh Mắt Trắng

Chương 12: Bạn Trai Cũ Và Cô Trà Xanh Mắt Trắng



“Lần sau tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!”

 

Trên đó, tôi nhìn thấy những ghi chú của Trình Nhất Tự. Tôi cầm lên xem, tất cả đều là những gì anh đã cẩn thận ghi lại về tôi:

 

“Cô ấy thích ăn cay, nhưng không thích nhìn thấy ớt trong món ăn.”

 

“Khi làm việc vào ngày mưa, tâm trạng cô ấy thường không tốt, nhớ mua cho cô ấy một cốc sữa ấm.”

 

“Nếu cô ấy bắt đầu xoay cổ và vai thường xuyên, nghĩa là cô ấy đang mất kiên nhẫn, lúc đó tốt nhất nên im lặng.”

 



 

Tôi không kìm được mà bật cười. Hàng chục trang ghi chú, toàn những thói quen nhỏ nhặt mà có khi chính tôi còn chẳng để ý, anh đều viết rất chi tiết.

 

Trở về nhà, Đại Soái đang tự chơi một mình trong góc, căn nhà trống trải lạ lùng, và tôi bất giác nhớ lại những ngày Trình Nhất Tự ở đây. Tôi nhớ đến bàn ăn đầy ắp món ngon, và tiếng anh đùa giỡn cùng Đại Soái.

 

Có lẽ Đại Soái đã chơi mệt, nó ngậm một mảnh vải rách đến tìm tôi. Tôi nhặt lên mới phát hiện đó là chiếc cà vạt dính đầy nước dãi của nó, có lẽ là Trình Nhất Tự vô tình để quên lại và bị nó biến thành đồ chơi.

 

Tôi dở khóc dở cười.

 

Trình Nhất Tự ra đi rất dứt khoát, nhưng lại để lại dấu ấn khắp nơi trong cuộc sống của tôi.

 

Khi không đến công ty, tôi thường về thăm bố. Từ ngày nghỉ hưu, ông sống khá thảnh thơi, mỗi ngày chỉ chăm cây và đi câu cá.

 

Có một thắc mắc đã canh cánh trong lòng tôi từ lâu, và trong lúc câu cá cùng ông, tôi quyết định hỏi thẳng:

 

“Sao bố lại tin rằng Trình Nhất Tự sẽ không phản bội con? Con không nghĩ mình có sức hút lớn đến thế.”

 

Bố nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc:

 

“Đến Đại Soái còn biết nhìn người hơn con.”

 

Tôi ngẩn ra: “Ý bố là sao?”

 

“Đại Soái là con ch.ó rất kén người, ngay cả bố cũng chỉ vuốt ve nó được vài lần, tại sao nó lại thân thiết với Trình Nhất Tự như thế? Con vẫn chưa hiểu à? Vì nó vốn dĩ là chó của cậu ta.”

 

Câu nói của bố như một tia sét đánh ngang tai, khiến tôi choáng váng.

 

Gì cơ? Đại Soái là chó của Trình Nhất Tự?

 

Rõ ràng Đại Soái là…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ký ức mơ hồ.

 

Cậu thiếu niên da ngăm đen đứng bên ngoài xe, ôm chặt một chú chó cỏ chừng một tuổi vào lòng.

 

“Xin cô, cứu nó với.”

 

Thì ra là anh…

 

Năm tôi mười hai tuổi, Giang Thị muốn xây dựng hình ảnh doanh nghiệp nên đã thành lập một quỹ từ thiện, giúp đỡ trẻ em nghèo ở vùng sâu vùng xa không có điều kiện đến trường. Tại buổi lễ ra mắt, bố tôi đã đặc biệt mời nhiều phóng viên và đưa tôi đến ngôi trường duy nhất ở một ngôi làng hẻo lánh. Họ công bố kế hoạch phát triển cộng đồng, trong đó Giang Thị sẽ chọn ngẫu nhiên một học sinh nghèo trong làng để tài trợ toàn bộ chi phí học tập và sinh hoạt.

 

Nói là ngẫu nhiên, nhưng ở đâu cũng có sự sắp đặt. Cậu bé được chọn trông trắng trẻo, mập mạp, cao hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, đứng lên đọc thuộc lòng bài phát biểu về hoàn cảnh khó khăn của mình. Nhưng tôi đã vô tình thấy cậu ta gọi trưởng thôn là “bố” ở sau sân khấu.

 

Kết thúc buổi lễ, tôi bất ngờ cầm lấy micro từ tay bố và nói rằng tôi muốn tự mình chọn một người để tài trợ. Việc này không liên quan đến Giang Thị, mà là tôi, Giang Thanh, muốn giúp đỡ người mà tôi cảm thấy xứng đáng. Tôi muốn xem một người bị vùi lấp trong bùn lầy, nếu được trao cho hy vọng, liệu có thể tự mình vươn lên đến đâu.

 

Bố hỏi tôi muốn chọn ai. Tất cả bọn trẻ trong trường đều đứng trên sân, nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng. Nhưng ánh mắt tôi lại dừng lại ở một cậu bé đang đứng ngoài sân, lưng đeo một chiếc gùi đầy cỏ lợn, đi đôi dép rách toạc ngón chân, quần áo tả tơi. Gương mặt cậu đen nhẻm vì nắng, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

 

“Cậu ta là ai?” tôi hỏi.

 

Một giáo viên bước lên trả lời:

 

“Đó là một đứa trẻ mồ côi, hiện đang sống với chú thím.”

 

Nói xong, thầy thở dài:

 

“Gia đình đó rất tàn nhẫn, ngày thường bắt cậu bé ngủ trong chuồng lợn, ăn còn không bằng lợn.”

 

Tôi chỉ tay vào cậu bé: “Tôi muốn tài trợ cho cậu ấy.”

 

Trong ngôi trường này, có rất nhiều đứa trẻ cần được giúp đỡ, và Giang Thị sẽ cố gắng hết sức. Nhưng ánh mắt của cậu bé đó trống rỗng, như thể đã không còn kỳ vọng gì vào thế giới này nữa. Cậu ta mới thực sự là người đã rơi vào ngõ cụt, bị vùi trong bùn lầy.

 

Ngày chúng tôi rời làng, trời đổ mưa lớn. Cậu bé bị một đôi vợ chồng trung niên đuổi theo, họ hét lớn:

 

“Thằng nhãi ranh, mày còn dám lén nuôi chó! Mau đưa con súc vật đó cho tao!”

 

Cậu bé đứng chắn trước xe tôi, nhìn tôi qua cửa sổ, cố lau sạch con ch.ó đang co rúm trong lòng mình rồi đưa nó về phía tôi.

 

“Xin cô, cứu nó với.”

 

Mẹ tôi khi còn sống cũng từng nuôi một chú chó cỏ nhỏ, và nó rất giống con ch.ó này. Lúc đó, tôi mủi lòng nhận lấy, đặt tên nó là Đại Soái, và nuôi nấng nó đến tận bây giờ.