"Giang Dư Bạch!" Lâm Vi Vãn tức đến mức muốn giậm chân, "Anh lại lừa anh ta! Rõ ràng là anh mua mà!"
"Quan trọng sao?" Anh nhìn cô, ánh mắt chân thành, "Quan trọng là, anh ta sẽ không nhìn chằm chằm vào trâm cài của em nữa."
Lâm Vi Vãn nhìn chiếc trâm cài chuột hamster trên ngực anh, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Những chiêu trò của người đàn ông này, còn khó chơi hơn tất cả các phó bản game mà cô từng chơi.
Giữa buổi tối, đột nhiên bị cúp điện, mọi người kinh hô. Lâm Vi Vãn theo bản năng ôm chặt cánh tay, đột nhiên bị ai đó kéo vào một vòng tay ấm áp.
"Đừng sợ." Giọng nói của Giang Dư Bạch vang lên trên đỉnh đầu, "Có anh đây."
Trong bóng tối, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi oải hương trên người anh, cảm nhận được nhiệt độ từ lồng ngực anh.
Trái tim đập như trống, cô muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay lại không nghe lời nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.
"Giang Dư Bạch." Cô nhẹ giọng hỏi, "Rốt cuộc khi nào anh mới chịu buông tha cho em?"
"Buông tha cho em?" Anh khẽ cười, cằm nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu cô, "Đợi đến khi em thừa nhận, tất cả những người đẹp trai trong cuộc cá cược đều không bằng anh."
Trái tim Lâm Vi Vãn đập mạnh một nhịp, còn chưa kịp phản bác, đèn đã đột nhiên sáng trở lại.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và reo hò, lúc này cô mới phát hiện mình vẫn còn đang trốn trong vòng tay Giang Dư Bạch, vội vàng đẩy anh ra, hai má nóng bừng như muốn rán trứng.
"Cái đó... Em đi vệ sinh một lát!" Cô chạy trối chết.
Trốn trong nhà vệ sinh, Lâm Vi Vãn nhìn mình trong gương với khuôn mặt đỏ bừng và trái tim đang đập loạn nhịp, đột nhiên nhận ra, cuộc cá cược này cô đã thua từ lâu rồi.
Từ khi Giang Dư Bạch đưa cho cô miếng băng cá nhân vị cam, đến cố ý để thuyền cao su va vào nhau, rồi cái ôm khi cúp điện, cán cân trong lòng cô đã sớm nghiêng về phía anh.
Quay lại địa điểm tổ chức tiệc, cô thấy Giang Dư Bạch đang ngồi ở một góc, trước mặt đặt hai cốc đồ uống.
Anh nhìn thấy cô, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: "Qua đây ngồi."
Lâm Vi Vãn do dự một chút, vẫn bước tới.
"Cho em đấy." Anh đẩy cốc nước chanh qua, "Giải nhiệt."
Lâm Vi Vãn nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, chua đến mức nhăn mặt.
"Giang Dư Bạch." Cô đột nhiên lên tiếng, "Chúng ta... Có thể nói chuyện nghiêm túc được không?"
Đúng lúc này, Hạ Hiểu Đường đột nhiên chạy tới, tay cầm điện thoại: "Vi Vãn! Có chuyện lớn! Bạn gái cũ thời đại học của Giang Dư Bạch về nước rồi, đang trên đường đến đây!"
Lâm Vi Vãn: "???"
Giang Dư Bạch: "..."
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Hạ Hiểu Đường, Lâm Vi Vãn đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Cô quay đầu nhìn Giang Dư Bạch, chỉ thấy anh tỏ vẻ bất lực: "Anh không có bạn gái cũ thời đại học."
"Sao lại không có?" Hạ Hiểu Đường nhét điện thoại vào tay bọn họ, "Cậu nhìn cái này đi! Bài đăng hot trên diễn đàn, nói 'Mối tình đầu của Giang Dư Bạch khoa máy tính về nước, đang tìm anh ấy'!"
Lâm Vi Vãn nhìn bức ảnh mờ mờ trong bài đăng, trái tim đột nhiên thắt lại.
Cô gái trong ảnh quả thật rất xinh đẹp, cười lên có hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
"Giang Dư Bạch, rốt cuộc đây là ai?" Cô không kìm được hỏi.
Giang Dư Bạch nhìn bức ảnh, đột nhiên cười: "Cô ấy à... Là em họ anh."
"Em họ?" Lâm Vi Vãn và Hạ Hiểu Đường đồng thời ngẩn người.
"Ừm." Giang Dư Bạch gật đầu, "Lúc nhỏ luôn chạy theo sau anh gọi 'anh', sau này đi du học, có lẽ là lâu không gặp, nên bị người ta hiểu lầm."
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Anh họ!"
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng chạy tới, chính là người trong ảnh.
Cô ấy chạy đến trước mặt Giang Dư Bạch, tò mò nhìn Lâm Vi Vãn: "Anh họ, vị này là?"
"Bạn anh, Lâm Vi Vãn." Giang Dư Bạch giới thiệu, sau đó nói với Lâm Vi Vãn, "Đây là em họ anh, Giang Niệm."
Ánh mắt Giang Niệm sáng lên, kéo tay Lâm Vi Vãn: "Chị Vi Vãn, chào chị! Anh họ em thường xuyên nhắc đến chị đấy ạ!"
Lâm Vi Vãn ngạc nhiên nhìn Giang Dư Bạch, anh lại né tránh ánh mắt cô, vành tai hơi ửng đỏ.
Giang Niệm líu lo không ngừng: "Trước đây anh họ em hay nói, có một chị tranh gói khoai tây chiên vị dưa chuột cuối cùng với anh ấy, còn có một chị vẽ chuột hamster đặc biệt xấu..."
"Giang Niệm!" Giang Dư Bạch cắt ngang lời cô ấy, "Không phải em nói muốn ăn nướng sao?"
Giang Niệm lè lưỡi, kéo Hạ Hiểu Đường đi lấy đồ ăn.
Hiện trường chỉ còn lại Lâm Vi Vãn và Giang Dư Bạch.
Không khí đột nhiên trở nên có chút gượng gạo.
"Cô ấy... Những điều cô ấy nói đều là thật sao?" Lâm Vi Vãn nhỏ giọng hỏi.
Giang Dư Bạch nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Ừm."
Anh dừng lại một chút, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng lau vết nước chanh dính trên khóe miệng cô: "Cái người vẽ chuột hamster đặc biệt xấu mà con bé nói, chính là em."
Nhịp tim Lâm Vi Vãn ngay lập tức tăng nhanh, cô nhìn Giang Dư Bạch, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời.
"Vi Vãn." Giang Dư Bạch nhìn cô, ánh mắt chân thành, "Cuộc cá cược còn một tuần nữa là kết thúc."
Lâm Vi Vãn gật đầu, trong lòng có chút căng thẳng, lại có chút mong chờ.
"Nếu... Nếu em không tìm được ai thích hợp hơn." Giọng nói của Giang Dư Bạch có chút trầm, "Có thể... Cho anh một cơ hội chính thức không?"
Lâm Vi Vãn nhìn anh, nhìn sự mong chờ và một chút căng thẳng trong mắt anh, đột nhiên cảm thấy một nơi nào đó trong lòng, hoàn toàn mềm nhũn.
Cô hít sâu một hơi, đang định mở miệng thì Giang Niệm đột nhiên lại chạy tới: "Anh họ! Chị Vi Vãn! Bên kia đang chơi trò thật lòng hay thử thách, hai người cũng đến đi!"
Lâm Vi Vãn và Giang Dư Bạch nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ và một chút ý cười trong mắt đối phương.
"Đi thôi." Giang Dư Bạch đưa tay về phía cô.
Lâm Vi Vãn nhìn tay anh, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên.
Bàn tay anh ấm áp, nắm chặt tay cô.
Trên đường đi về phía đám đông, Lâm Vi Vãn lén ngẩng đầu lên nhìn Giang Dư Bạch, phát hiện khóe miệng anh đang nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cô biết, mặc dù cuộc cá cược vẫn chưa kết thúc, nhưng một vài thứ, đã lặng lẽ thay đổi.
……
Trong vòng tròn trò chơi thật lòng hay thử thách tại đêm lửa trại, Lâm Vi Vãn bị Hạ Hiểu Đường ấn xuống ngồi cạnh Giang Dư Bạch, đầu gối vô tình chạm vào anh, cả hai người đồng thời giật mình như bị điện giật.
Giang Niệm cầm chai rượu rỗng làm bàn xoay, cười như mèo con ăn vụng: "Anh họ, chị Vi Vãn, hai người cùng xoay đi!"
Chai rượu vững vàng chỉ vào Lâm Vi Vãn. Giang Niệm lập tức hùa theo: "Thật lòng! Nhanh nói, trong điện thoại của chị bây giờ có anh chàng đẹp trai nào đẹp hơn anh họ em không?"
Lâm Vi Vãn nhìn Giang Dư Bạch đang dựng thẳng tai lên, cố ý kéo dài giọng: "Đương nhiên là có rồi…"
Cô lấy điện thoại ra mở album ảnh, trên màn hình hiện ra một chú chuột hamster hoạt hình đeo kính râm: "Em xem, con chuột hamster này đẹp trai hơn anh ấy!"
Mọi người cười ồ lên, vành tai Giang Dư Bạch đỏ bừng, nhưng vẫn đưa tay giật lấy điện thoại: "Lâm Vi Vãn, lấy sticker của anh ra làm người đẹp trai, có phải nên nhận thử thách không?"
"Chấp nhận thua cuộc!" Hạ Hiểu Đường lập tức đưa thẻ nhiệm vụ lên, "Hãy nói một câu thả thính với người bên tay phải."
Lâm Vi Vãn cứng đờ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của Giang Dư Bạch. Tiếng hò hét xung quanh ngày càng lớn, cô hít sâu một hơi, nhớ lại câu thả thính mình vừa lướt được tối qua: "Giang Dư Bạch, anh biết tại sao em bị cảm không?"
"Tại sao?" Anh phối hợp nhướng mày.
"Bởi vì... Bởi vì em hoàn toàn không có sức đề kháng với anh." Nói xong, ngay cả cô nổi hết da gà, cầm lấy miếng dưa hấu bên cạnh gặm ngấu nghiến.
Giang Dư Bạch lại đột nhiên ghé sát đến gần, thì thầm vào tai cô: "Trùng hợp quá, anh cũng bị cảm rồi."
"Hả?"
"Bởi vì nhìn thấy em, sức đề kháng của anh tự động vô hiệu hóa."
Hơi thở ấm áp hòa cùng hương oải hương phả vào mặt, Lâm Vi Vãn suýt bị sặc hạt dưa hấu.
Giang Niệm bên cạnh hét lên: "Oa! Anh họ chơi ăn gian! Đây là tấn công thả thính gấp đôi!"
Lượt xoay tiếp theo, chai rượu vững vàng chỉ vào Giang Dư Bạch.
Ánh mắt Giang Niệm sáng lên: "Thử thách! Hãy dùng ba thứ tiếng nói 'Anh thích em'!"
Lâm Vi Vãn giật mình, vội vàng quay đầu giả vờ nhìn vì sao.
Sau đó cô nghe thấy Giang Dư Bạch hắng giọng một cái, dùng tiếng Trung, tiếng Anh, thậm chí... Một thứ tiếng lạ hoắc mà cô không hiểu nói ra.
Khi âm cuối của câu tiếng lạ kia vừa dứt, đầu ngón tay anh khẽ lướt qua mu bàn tay cô.
"Thứ tiếng đó là...?" Hạ Hiểu Đường tò mò.
"Sự lãng mạn giữa các lập trình viên." Giang Dư Bạch ý vị thâm tường nhìn về phía Lâm Vi VãnL "Dịch ra là: 'Hệ thống phát hiện chương trình rung động, yêu cầu chạy vĩnh viễn.'"
Mặt Lâm Vi Vãn "bừng" lên đỏ ửng, lấy cớ đi vệ sinh trốn khỏi hiện trường.
Vừa đi đến bờ sông, cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
"Chạy cái gì?" Giang Dư Bạch đưa cho cô một chai nước, "Sợ anh thật sự biên dịch em thành chương trình à?"
"Ai thèm sợ!" Lâm Vi Vãn vặn nắp chai nước uống ừng ực, lại bị sặc mà ho khan.
Giang Dư Bạch đưa tay vỗ lưng cho cô, đầu ngón tay chạm vào da sau gáy cô, cả hai người đồng thời rụt tay về.