Bạn Thân Trà Xanh

Chương 26



Mai Anh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "An Chi." Cái tên đó hiện lên trong đầu cô ta. Chỉ có An Chi! Chỉ có con nhỏ đó mới có đủ động cơ, đủ tàn nhẫn, và có thể... có thể là người đứng sau gói hàng bí ẩn kia.

Mai Anh hoảng loạn. Cái bí mật đó... nó là điểm yếu lớn nhất của cô ta. Nó có thể phá hủy mọi thứ cô ta đã gây dựng bấy lâu nay. Cô ta đã vất vả bao nhiêu để che giấu nó, để giả tạo một thân phận khác.

Hoàng Nam nhận thấy Mai Anh bồn chồn, lo lắng một cách bất thường. Cô ta liên tục kiểm tra điện thoại, vẻ mặt tái mét, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những cái tên, những từ ngữ khó hiểu: "Căn nhà số 17", "kẹp tóc", "lộ hết"...

- Mai Anh, em sao vậy? Có chuyện gì à? - Hoàng Nam hỏi, giọng đầy sự xa cách và thiếu kiên nhẫn. Anh ta vẫn chưa quên được cảnh tượng cô ta điên loạn đập phá đồ đạc và nói dối về An Chi.

Mai Anh giật mình, ngước lên nhìn Hoàng Nam. Ánh mắt cô ta đầy sợ hãi và giấu giếm.

- Không... không có gì đâu anh. Em... em chỉ hơi mệt thôi.

Cô ta cố gắng nở nụ cười yếu ớt, nhưng nụ cười đó trông gượng gạo và giả tạo hơn bao giờ hết. Hoàng Nam nhìn nụ cười đó, và cảm giác ghê tởm lại dâng lên. Anh ta không tin cô ta một chút nào. Anh ta thấy rõ sự dối trá trong mắt cô ta.

- Em... em đang giấu anh chuyện gì phải không Mai Anh? - Hoàng Nam hỏi thẳng.

Mai Anh lúng túng.

Carrot Và Tịch Dương

- Không có thật mà anh. Anh... anh đừng nghĩ nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Anh không nghĩ nhiều. Anh chỉ thấy em khác lắm. Anh thấy em lo sợ. Thấy em giấu giếm. - Hoàng Nam nói, giọng trầm xuống. - Mai Anh à, anh đã quá mệt mỏi vì những lời nói dối của em rồi. Anh đã nhìn thấy bộ mặt khác của em. Anh... không thể tiếp tục như thế này được nữa.

Anh ta đứng dậy, quyết định.

- Anh nghĩ... chúng ta nên dừng lại thôi Mai Anh.

Mai Anh sững sờ.

- Dừng lại? Anh... anh nói gì vậy? Anh không tin em sao? Anh tin lời con An Chi đó à?! Con điên đó?!

- Đừng gọi cô ấy như vậy! - Hoàng Nam gằn giọng, ánh mắt đầy sự thất vọng và giận dữ. - Anh không tin bất cứ ai hết. Anh chỉ tin vào những gì anh thấy. Và anh thấy... em không phải là người mà anh nghĩ.

Hoàng Nam quay lưng bước đi. Mai Anh ngồi sụp xuống sofa, nước mắt dàn dụa. Lần này, nước mắt là thật. Cô ta đã mất Hoàng Nam. Cô ta đã mất đi vỏ bọc quan trọng nhất của mình.

Mai Anh nhìn Hoàng Nam bước đi, rồi lấy điện thoại ra. Cơn sợ hãi lại biến thành sự tức giận điên cuồng. An Chi! Tất cả là tại An Chi! Cô ta đã biết bí mật của mình! Cô ta đang cố hủy hoại mình!

Mai Anh mở tin nhắn, tìm kiếm số của An Chi. Ngón tay cô ta run rẩy gõ từng chữ, mỗi chữ đều chứa đầy sự hận thù và tuyệt vọng.

[- Mày nghĩ mày thắng rồi sao An Chi?! Mày dám động vào quá khứ của tao?! Mày sai rồi! Tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục! Thứ bí mật đó... tao sẽ dùng nó để chôn vùi mày! Chứ không phải chôn vùi tao!]


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com