Dòng chữ đơn giản, nhưng nó khiến An Chi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tờ giấy này... chiếc kẹp tóc này... bức ảnh này... đều là những kỷ vật từ rất xa xưa, từ những ngày tình bạn của họ còn trong sáng. Mai Anh đã gửi chúng? Tại sao? Để làm gì? Để gợi nhớ? Để chế giễu? Hay...
An Chi nhìn kỹ lại chiếc kẹp tóc. Chiếc kẹp hình bông hoa sứ. Cô nhớ rồi. Mai Anh rất thích bông hoa sứ. Hồi nhỏ, cô ta thường nhặt những bông hoa sứ trắng rụng đầy gốc cây để cài lên tóc.
Và dưới đáy hộp gỗ, An Chi phát hiện một ngăn nhỏ bí mật. Kéo ngăn đó ra. Bên trong, không phải kỷ vật hay lời nhắn nhủ nào khác. Chỉ là một vật nhỏ, lạ lẫm.
Một chiếc chìa khóa nhỏ xíu, bằng đồng thau, trông rất cũ. Và... một tờ giấy nhỏ khác, cuộn tròn lại.
An Chi mở tờ giấy cuộn. Nét chữ trên tờ giấy này... không phải chữ của Mai Anh lúc nhỏ. Cứng cáp hơn. Là chữ của người lớn. Nhưng không phải chữ của Mai Anh hiện tại. Nó có vẻ... cũ hơn.
"Dùng chiếc chìa khóa này... Căn nhà số 17, ngõ hẻm cũ phía Đông thành phố. Sự thật... nằm ở đó."
An Chi nhìn dòng chữ, nhìn chiếc chìa khóa, nhìn chiếc hộp cũ kỹ. Gói hàng bí ẩn. Kỷ vật cũ. Chiếc chìa khóa. Lời nhắn bí mật về một căn nhà cũ và "sự thật".
"Đây là cái gì?" An Chi tự hỏi.
Ai đã gửi gói hàng này? Mai Anh? Hay... nguồn tin bí ẩn của Mai Anh? Hay là... người gửi gói hàng liên quan đến bí mật quá khứ của Mai Anh ở 9?
Vật cũ, căn nhà cũ, sự thật... Tất cả dường như liên quan đến quá khứ của Mai Anh, một quá khứ mà cô ta luôn che giấu. Liệu đây có phải là điểm yếu chí mạng nhất của cô ta không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
An Chi siết chặt chiếc chìa khóa đồng trong tay. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Mai Anh vừa tung ra đòn tấn công tàn độc nhất của cô ta. Và ngay sau đó... xuất hiện gói hàng bí ẩn này.
Có phải... đây là một cơ hội khác? Một cơ hội để An Chi không chỉ vạch trần sự giả tạo hiện tại, mà còn phơi bày cả gốc rễ của con người Mai Anh?
Carrot Và Tịch Dương
"Căn nhà số 17, ngõ hẻm cũ phía Đông thành phố." An Chi lẩm bẩm.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ càng lúc càng sâu. An Chi biết, cô không còn thời gian nữa. Cuộc chiến đã bước vào giai đoạn quyết định. Và cô... đã có một manh mối mới. Một manh mối có thể thay đổi tất cả.
9
An Chi ngồi trong căn hộ, tay run rẩy cầm chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Chiếc kẹp tóc hình bông hoa sứ trắng, đã ngả màu thời gian. Bức ảnh hai cô bé cười đùa dưới gốc cây, mặt mày lấm lem đất. Tờ giấy nhỏ với nét chữ non nớt: "Chúng ta sẽ là bạn thân mãi mãi, Chi nhé! Mãi mãi!".
Những kỷ vật cũ... chúng gợi lên một quá khứ đã vỡ vụn, một lời thề đã bị chà đạp.
"Mai Anh... đây là trò gì của cô?"
An Chi lật chiếc hộp, tìm thấy ngăn kéo bí mật. Chiếc chìa khóa đồng thau nhỏ xíu. Tờ giấy cuộn tròn: "Dùng chiếc chìa khóa này... Căn nhà số 17, ngõ hẻm cũ phía Đông thành phố. Sự thật... nằm ở đó."
"Sự thật?" An Chi nhíu mày. Sự thật về cái gì? Về Mai Anh? Về lý do cô ta trở nên như vậy?
Ai đã gửi gói hàng này? Không có tên người gửi. Chỉ có An Chi là người nhận. Không lẽ là Mai Anh, chơi trò tâm lý chiến? Hay là... người biết bí mật của Mai Anh, muốn giúp cô?