An Chi thu mình trong chiếc ghế bành sờn cũ, căn hộ thuê tồi tàn lạnh lẽo như chính lòng cô lúc này. Trên màn hình điện thoại, hình ảnh lấp lánh như cứa vào mắt. Mai Anh, trong chiếc váy trắng tinh khôi, nép sát vào Hoàng Nam, cười nói rạng rỡ. Họ đang ở đâu đó sang trọng lắm, trong vòng tay nhau. Một bức ảnh "đáng yêu" được đăng lên mạng xã hội, kèm theo dòng trạng thái: "Cảm ơn anh yêu vì tất cả. ❤ #Sinhnhatdoi #Hanhphuc".
"Hạnh phúc?" An Chi lẩm bẩm, vị mặn chát của nước mắt tràn vào miệng. Hạnh phúc được xây dựng trên đổ nát của người khác. Hạnh phúc cướp từ tay cô.
Điện thoại rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ bi thương. Tên hiển thị trên màn hình khiến An Chi giật mình. Mẹ của Hoàng Nam. Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Alo ạ?
Giọng nói ở đầu dây bên kia lạnh lùng như băng.
- Cô An Chi phải không? Tôi nói rõ cho cô biết. Chuyện của hai đứa dừng lại ở đây. Hoàng Nam không muốn liên quan gì đến cô nữa.
An Chi cảm thấy lồng n.g.ự.c thắt lại.
- Dì... dì nói vậy là sao ạ? Con và anh Nam...
- Đừng có giả vờ ngây thơ! - Giọng bà cao lên, xen lẫn sự khinh miệt. - Con tôi đã kể hết rồi. Cô đúng là đồ vô ơn, đào mỏ! Chúng tôi đã cho cô đủ thứ rồi, còn muốn gì nữa?!
Mỗi từ như một nhát dao. Vô ơn? Đào mỏ? Cô đã dâng hiến cả trái tim, cả tuổi trẻ này cho Hoàng Nam, cho mối quan hệ này, và giờ cô là kẻ đào mỏ ư?
- Không phải vậy ạ! Dì... dì hiểu lầm rồi! Ai đó đã nói sai về con!
- Hiểu lầm? Ai nói sai? Con tôi nó nói hết cả rồi! Còn có Mai Anh, nó xác nhận hết! - Bà ta gằn giọng. - Giờ thì cấm cô bén mảng đến gần Hoàng Nam, cấm cô liên lạc. Nếu không... đừng trách sao chúng tôi không nể nang!
Carrot Và Tịch Dương
"Mai Anh xác nhận hết?" An Chi sững sờ. Đến nước này rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà mẹ Hoàng Nam dập máy không chờ An Chi kịp nói thêm lời nào. Tiếng 'tút... tút...' dài như tiếng vọng của sự phản bội.
An Chi còn chưa kịp hoàn hồn thì một email khác gửi đến. Thông báo chính thức từ công ty cũ. "Chúng tôi rất tiếc phải thông báo... không phù hợp với văn hóa công ty... hiệu lực ngay lập tức..."
"Không phù hợp với văn hóa công ty"? Cô, người từng được khen là nhân viên gương mẫu, giờ không phù hợp? Chỉ vài tuần sau khi Mai Anh chuyển sang bộ phận Nhân sự và được đề bạt lên chức trưởng phòng?
An Chi cười khan. Nước mắt vẫn chảy nhưng nụ cười lại méo mó đến đáng sợ. "Mai Anh... cô làm tốt lắm."
Tuyệt vọng dâng trào, cô vội vã mở danh bạ, tìm kiếm những người bạn chung. Những người từng cùng nhau đi chơi, cùng nhau cười đùa, cùng nhau chứng kiến tình yêu của cô và Hoàng Nam, tình bạn của cô và Mai Anh.
Đầu tiên là Hà. Cô bạn thân từ đại học.
- Hà à, tớ An Chi đây...
- À... Chi à... Tớ đang bận chút...
- Hà, có chuyện gì vậy? Sao cậu...
- Thôi nhé Chi, tớ bận thật. Có gì nói chuyện sau. - Giọng Hà gượng gạo đến lạ.
Tiếp theo là Linh.
- An Chi đấy à? Tớ... tớ nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách một thời gian.
- Tại sao? Có chuyện gì xảy ra à?
- Tớ... tớ nghe nói cậu... ừm... thôi, chuyện người lớn tớ không xen vào đâu. Cậu tự giải quyết đi. - Linh nói nhanh rồi cúp máy.
Nghe nói cậu... ừm... chuyện người lớn tớ không xen vào.