Ngụy Vân Lang trốn trong một cửa hàng thịt lợn Shandong Longda, nấp sau cửa sổ, ghé mắt nhìn rạp chiếu phim c*̃ trước mặt.
Vì có niên đại đã khá lâu nên quy mô c*̉a rạp phim không lớn lắm, chỉ có hai tầng. Thật ra trước kia nơi này là chỗ dựng sân khấu hát tuồng, sau mới đổi lại thành rạp chiếu phim. Cơ mà Ngụy Vân Lang không phải người thành phố A nên c*̃ng không biết mấy chuyện đó. Cậu ta chỉ biết rằng Tang Lộ đang ở bên trong.
Hơn nữa cái rạp chiếu phim này còn có thứ gì đó.
Không cần vào trong Ngụy Vân Lang c*̃ng biết nơi này có một loài thực vật biến dị. Bởi vì gốc thực vật biến dị dạng cây gỗ kia mọc cao, đâm thủng tầng đỉnh c*̉a rạp chiếu phim mà vươn thẳng lên trời. Trong rạp đương nhiên là không thể nào trồng cây rồi, nhưng vẫn có bồn hoa kiểng. Cái cây biến dị này hẳn chính là từ đó mà ra. Nhưng cái cây này đã chết. Cành lá rõ ràng là héo úa, không còn sức sống. Lá cây c*̃ng rụng đầy, trông thật thê thảm.
Ngụy Vân Lang phỏng đoán Tang Lộ chiếm địa bàn c*̉a người ta rồi lại còn xử đẹp người ta nữa. Thật đúng là phụ nữ hung hăng, ngang tàng lại không chịu nói lí mà... Không, không, không, hẳn nên gọi chị ta là nữ quái vật, nữ yêu tinh, nữ tai tinh!
Còn vì sao cậu ta lại khẳng định Tang Lộ ở ngay bên trong, cái này thì... Bởi vì thi thoảng có xác sống đi ngang qua cửa rạp chiếu phim thì bên trong sẽ vụt ra một cái xúc tu, xử lí xác sống qua đường vô tội.
Không phải Tang Lộ thì còn ai vào đây?
Vậy phải làm sao bây giờ? Đây một thân một mình, nên nghĩ cách mới phải. Nhưng thời gian không chờ đợi ai, Ngụy Vân Lang đành phải mạo hiểm.
Cậu ta rời khỏi cửa hàng thịt, mang theo một cái dao róc xương mót từ tiệm ra, khom lưng đội mưa chạy một đường. Ngụy Vân Lang không vào thẳng từ cửa chính mà lựa chọn bò lên theo đường ống nước bên cạnh, định lẻn vào trước rồi lại tìm người sau.
Ngụy Vân Lang đã cẩn thận hết mức rồi, nhưng lần này, may mắn lại không mỉm cười với cậu ta. Cậu ta bước đến trước cửa sổ thông gió tại lầu hai, khẽ khàng dùng dao găm khảy then cài rồi đẩy cửa bò vào trong. Nhưng cửa sổ quá hẹp, bò được nửa người thì đã bị kẹt mông.
Đáng giận! Ngụy Vân Lang thầm hận vì sao dáng người c*̉a mình quá đẹp, mông quá vểnh, tới nỗi phải bị mắc kẹt ngay cửa sổ! Cậu ta bò lấy bò để, nhưng muốn chui vào trong mà không phát ra tiếng động thật sự quá khó khăn.
Đột nhiên, hai cái xúc tu mảnh dẻ cuốn lấy bả vai Ngụy Vân Lang, kéo cậu ta ra ngoài. Ngụy Vân Lang ướt như chuột lột trượt trên mặt đất, bị cái xúc tu kia lôi xuống. Cậu ta hốt hoảng, vội giơ dao róc xương lên chém xúc tu theo bản năng, nhưng lại không chém được. Cái xúc tu kia thoạt trông mềm mại nhưng lại vô c*̀ng cứng rắn, rất khó gây thương tổn cho nó.
Ngụy Vân Lang: "..." Té ra vừa rồi bà chị im im là đang ngẫm con mẹ nó nghĩ xem tôi là ai đấy à? Thật đội ơn vì trong mắt chị còn có người là tôi nha!
Thật ra Ngụy Vân Lang không hiểu rõ Tang Lộ lắm. Suy cho c*̀ng thì trước đó cậu ta c*̃ng chỉ thấy qua Tang Lộ mỗi một lần trên núi, sau đó bà chị này đã lộ ra bộ mặt hung tàn. Sự chiếm hữu bệnh hoạn c*̉a chị ta đối với Hạ Vị Sương, cậu ta thấy rõ. Hiện tại, Tang Lộ lại nói mình thật đáng ghét, Ngụy Vân Lang không thể không hoài nghi liệu mình có bước vào vết xe đổ c*̉a Kha Tiếu Tiếu hay không.
Nhưng điều ngoài dự đoán chính là Tang Lộ lại chợt đổi sắc mặt. Ngay lúc Ngụy Vân Lang cho rằng Tang Lộ sắp ra tay thì đối phương lại quẳng cậu ta ra khỏi rạp chiếu phim.
Ngã ra đất, lăn một vòng, Ngụy Vân Lang dầm mưa, giơ tay lau phần tóc mái sũng nước, lo sợ nuốt một ngụm nước bọt. Lí trí bảo rằng hiện tại cậu ta nên co đầu rụt cổ giả chết, nhưng thiên tính ưa mạo hiểm lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Là đối phương nhắc đến Hạ Vị Sương trước, giờ cậu ta hỏi là vừa đúng lúc!
Vì thế, Ngụy Vân Lang đứng dậy, kéo kéo góc áo, đánh bạo chui trở vào, nhe răng cười: "A ha ha, tôi c*̃ng nhớ chị. Chị chính là người mà chị Hạ Vị Sương thích chớ đâu!"
Nói thì chậm mà thực tế lại rất nhanh. Cái xúc tu đang định vụt ra quất bay Ngụy Vân Lang chợt dừng lại ngay trước mặt cậu ta.
Ngụy Vân Lang nhủ thầm, ai da má ơi, nịnh đầm đúng chỗ quá rồi!
Tang Lộ quất Ngụy Vân Lang văng ra ngoài. Vớ vẩn. Cô không giết Ngụy Vân Lang hoàn toàn là do một trực giác kì quái đang ngăn cản. Nhưng thế không có nghĩa cô muốn nghe Ngụy Vân Lang nói nhảm.
Ngụy Vân Lang nhạy bén nhận ra thái độ c*̉a Tang Lộ có thay đổi lạ kì so với lần gặp trước. Điều đó thôi thúc cậu ta làm ra hành động lớn mật. Nhưng thật thất vọng. Cậu ta gọi lớn tiếng như thế mà Hạ Vị Sương vẫn hoàn toàn không hề lộ mặt hay phát ra tiếng động gì.
Trạng thái c*̉a Hạ Vị Sương có thể còn tệ hơn những gì cậu ta tưởng tượng nhiều.
Nhưng Ngụy Vân Lang còn chưa kịp nghĩ thêm thì Tang Lộ đã bất chợt vươn xúc tu, móc lấy người cậu ta, vèo một cái treo lên. Gần như chỉ trong tích tắc, gió ào vụt qua tai, trước mắt nhoáng lên là Ngụy Vân Lang đã đến trước mặt Tang Lộ.
Đây là định làm cái gì?! Ngụy Vân Lang nín thở theo bản năng, thiếu chút nữa đã b*n r* một luồng sáng tinh lọc.
Mặt và biểu cảm c*̉a Tang Lộ hợp với nhau chính là một đống sát khí to đùng, khiến Ngụy Vân Lang không nhịn được mà hơi rén. Cậu ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, rồi để ý đến một hiện tượng kì quái. Phần ruột cây mà sau lưng Tang Lộ bám vào vừa rồi vẫn còn màu xanh non nhưng giờ đây đã hơi úa vàng, hệt như... hệt như Tang Lộ đang hút sinh mệnh c*̉a cái cây này vậy.
"Bé c*̉ cải... ở đâu?"
Lòng Ngụy Vân Lang chùng xuống, nói: "Ở một nơi rất kín. Nếu Hạ Vị Sương không ra thì em ấy sẽ không xuất hiện."
Tang Lộ không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn nhìn Ngụy Vân Lang. Chóp mũi đưa gần hơi nhúc nhích, dường như đang ngửi mùi trên người cậu ta.
Mưa to liên tục gột rửa khiến mùi trên người Ngụy Vân Lang đã phai nhạt đi nhiều. Tang Lộ phải ngửi thật kĩ mấy lần mới bắt được mùi c*̉a Mễ Nhạc Nhạc. Sau đó, cô ném Ngụy Vân Lang ra khỏi rạp chiếu phim. Mớ xúc tu trên người mấp máy đỡ cô leo xuống khỏi cái cây biến dị. Những xúc tu li ti cắm sâu vào thân cây c*̃ng rút về toàn bộ.
Ngụy Vân Lang che mông bò dậy, mặt nhăn nhó, lòng lại nhanh chóng tính toán xem Tang Lộ làm thế là có ý gì. Khi thấy Tang Lộ kéo vệt máu đỏ đen trên mặt đất bước ra thì đầu Ngụy Vân Lang chợt nhảy số. Cậu ta biết Tang Lộ định làm gì rồi! Chị ta đang truy lùng mùi c*̉a Mễ Nhạc Nhạc, chuẩn bị lao qua tiêu diệt cô nhóc!
Không ổn! Nghĩ đến đấy, Ngụy Vân Lang lại đánh mắt về phía khách sạn Chấn Hoa theo phản xạ. Quả nhiên Tang Lộ đã lập tức đi theo hướng đó, tốc độ nhanh hơn hẳn người bình thường. Chị ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nước mưa, cứ linh hoạt mà leo qua hết những chướng ngại vật như mấy tòa nhà mà biến mất khỏi tầm mắt Ngụy Vân Lang.
Ngụy Vân Lang cất bước đuổi theo, trong lòng thầm mắng đây rốt cuộc là cái lỗ mũi chó gì mà mưa lớn như thế, cách xa như thế c*̃ng lần theo được?
Chẳng hợp lí chút nào!
Chạy được mấy bước, Ngụy Vân Lang lại vỗ đầu, xoay người đi tìm chiếc xe c*̉a mình. Chỉ dựa vào cặp chân thì không rượt theo Tang Lộ kịp. c*̃ng đừng nghĩ tới chuyện tìm Hạ Vị Sương nữa. Tang Lộ có thể quyết đoán rời đi nghĩa là Hạ Vị Sương không có trong rạp chiếu phim rồi. Cho dù có thì người bình thường c*̃ng không tìm được. Hiện giờ, quan trọng nhất chính là tìm Mễ Nhạc Nhạc. Đúng là xui xẻo ngập đầu! Chẳng những không cứu được Hạ Vị Sương mà còn dẫn thêm tai tinh tới.
Một yêu quái xinh đẹp mà quỷ dị bước ra trước, mang theo cái bướu thịt khổng lồ vướng víu, dùng tư thế càng linh hoạt và tốc độ càng nhanh nhẹn hơn cả Ngụy Vân Lang mà bò lên trên.
Ngụy Vân Lang: "??"
Một cái roi xé gió như có mắt "bép" một tiếng, quất Ngụy Vân Lang rớt xuống ngay khi cậu ta vừa lặng lẽ giơ tay.
Ngụy Vân Lang: "???"
Tuy nói cậu ta chỉ mới leo được một chút, ngã xuống c*̃ng không bị thương nhưng độ sát thương không cao, độ nhục nhã lại quá lớn!
Tang Lộ sao thế này chị ta đến từ lúc nào nếu đã tìm được nhanh như thế thì sao trước đó không chịu xuất hiện... Phắc!
Ngụy Vân Lang hiểu rồi. Thật ra Tang Lộ c*̃ng không thể tìm được mùi c*̉a Mễ Nhạc Nhạc giữa cơn mưa lớn như thế. Chị ta chỉ xác định cậu biết vị trí c*̉a Mễ Nhạc Nhạc, sau đó lừa một phen rồi theo dõi cậu ta thôi...
Ngụy Vân Lang nhận ra mình đã quá coi thường quái vật với tinh thần cố chấp, thoạt trông không thích động não này. Nhưng đã quá muộn. Cậu ta chỉ có thể khóc ròng mà tiếp tục bò lên trên.
Nhưng đồng thời, Ngụy Vân Lang c*̃ng phát hiện, ở cự li gần thì năng lực tìm người c*̉a Tang Lộ mạnh hơn cậu ta nhiều. Người này căn bản không màng đến tầng lầu nào, chỉ một mực leo thẳng, không ngừng leo thẳng. Ngụy Vân Lang khẽ cắn môi đuổi theo.
Tốc độ Tang Lộ rất nhanh, nhoáng cái đã đập vỡ cửa kính một tầng lầu rồi vọt vào. Vụn kính vỡ rơi xuống. Ngụy Vân Lang vội nhảy qua cửa sổ bên cạnh. Trời mưa cái gì c*̃ng trơn trượt, thiếu chút nữa cậu ta đã té xuống.
Chờ đến khi Ngụy Vân Lang lấy lại thăng bằng, né khỏi mớ vụn kính rồi hự hự bò lên, sau đó nhảy vào từ cửa sổ giờ đã vỡ thì mới kinh ngạc nhìn đến một cái bể bơi trong nhà to lớn.
Cạnh cái bể bơi hơi đục là ba người mặc áo bào trắng nằm sõng soài. Tất cả đều bị bẻ gãy cổ mà chết oan chết uổng, trong đó có Từ Khang Kiện. Mà Tang Lộ thì lại đang nhoài người bên cạnh bể bơi, túm lấy chiếc cổ mảnh mai c*̉a Mễ Nhạc Nhạc, người ngâm mình trong nước ao đục ngầu, lạnh băng, mà lắc.
Quả nhiên. Lần này Tang Lộ không chê Ngụy Vân Lang đến gần nữa mà đã chịu để cậu ta ôm Mễ Nhạc Nhạc ra khỏi bể bơi.
Tang Lộ thụt lùi, ngửa người ra sau, nằm lên cái ghế nghỉ mát ven bờ. Bướu thịt hình bầu dục khổng lồ treo ở nửa người dưới không nhét vừa, cô bèn bẻ luôn hai bên tay vịn. Dòng máu màu đỏ đen vẫn không ngừng rỉ giọt.
Ngụy Vân Lang sờ lên mạch c*̉a Mễ Nhạc Nhạc, sau đó lột quần áo khô từ người chết thay cho cô nhóc, để em không phải tiếp tục hạ thân nhiệt vì cả người ướt đẫm. Còn về chuyện xui xẻo hay không thì... đừng tin ba cái mê tín dị đoan!
Ngụy Vân Lang nhỏ giọng nói thầm: "A Di Đà Phật. Nhạc Nhạc à, không mấy em ngủ tiếp đi. Anh sợ em tỉnh lại mới là không an toàn."
Trên người Nhạc Nhạc không có thương tích gì, chỉ là ngâm nước lâu nên da hơi nhíu mà thôi, c*̃ng chưa đến mức chết đuổi. Không biết là do vừa mới ngâm hay vì nguyên nhân gì khác.