Từ sau khi c*̣c Than tỉnh lại, Bạch Thiến ngoài vui sướng ra thì chính là nghĩ lại mà lo sợ, cứ không nhịn được chú ý c*̣c Than nhiều hơn một chút, chỉ sợ mình hơi sơ sẩy thì c*̣c Than lại chịu thiệt không hay. Đồng thời, tâm sinh lí c*̉a c*̣c Than c*̃ng rất được chú trọng. Suy cho c*̀ng, nếu đổi thành ai khác trải qua những chuyện ấy thì c*̃ng sẽ để lại một chút bóng ma tâm lí.
Nhưng c*̣c Than vẫn là c*̣c Than, dù có thông minh, lanh lợi thế nào đi nữa thì nó c*̃ng chỉ là một con mèo, tâm tư đơn thuần hơn con người rất nhiều. Bóng ma tâm lí đâu chẳng thấy, thân thể c*̃ng từ từ hồi phục. Trong sự ôm ấp, hôn hít, chải lông dịu dàng hơn hẳn trước kia c*̉a chủ nhân yêu dấu, nó sống hết sức sung sướng, ngày càng béo ra.
Tất cả đều đang tốt lên, bóng tối c*̉a quá khứ dường như đã rời xa. Nhưng hôm nay, Bạch Thiến lại phát hiện tự dưng c*̣c Than càng quấn quýt bên mình hơn nữa.
Vì có máy sưởi nên rất hiếm khi nào c*̣c Than chui vào ổ chăn ngủ. Nó thích cái ổ mèo đặt gần máy sưởi hơn. Nhưng đêm khuya, Bạch Thiến đang say giấc thì bỗng dưng cảm nhận được một c*̣c lành lạnh chui vào chăn, dán sát lấy mình. Cô choàng tỉnh dậy, đưa tay sờ thử, thấy lù xù mà lành lạnh. Bạch Thiến xốc chăn, sau đó nghe được một miếng “meo” mềm như bông.
Là c*̣c Than chui vào chăn, hơn nữa nó còn lạnh căm căm. Bạch Thiến đang mơ màng buồn ngủ nên không nghĩ gì nhiều đã ngoẹo đầu ngủ tiếp. Chờ đến khi tỉnh lại, c*̣c Than vẫn còn nằm trong ổ chăn, ngủ ngáy đến trời đất quay cuồng. Bạch Thiến muốn rời giường, nhưng vừa cử động thì c*̣c Than c*̃ng tỉnh dậy theo. Nhoáng cái mà c*̣c lông đen tuyền đã nhảy tót lên vai cô.
Đoạn, cô ôm c*̣c Than dậy, vuốt ve phần sau cổ nó. c*̣c Than chột dạ được trấn an c*̃ng dần bình tĩnh lại. Bạch Thiến liếc mắt xuống mông c*̣c Than một cái, thấy lông đen nửa mông bên trái đúng là ngắn hơn bên phải một xíu, không kiềm được tiếng thở dài.
Hạ Vị Sương ho khẽ một tiếng, nói: “Cho nên chuyện phòng cô bị quậy tung đều là do c*̣c Than làm? Chị Thiến, c*̣c Than nói sao?”
Bạch Thiến im lặng một lúc rồi đáp: “c*̣c Than thừa nhận rồi.”
Nói đoạn, cô lại nhìn sang Trịnh Phách Tường. Không một chút ngượng ngùng, xấu hổ, cô chỉ nói với vẻ bình tĩnh, ôn hòa: “Cô Trịnh, dù sao thì c*̣c Than c*̃ng đã trải qua chuyện rất tồi tệ ở chỗ Cố Mẫn Chi. Hơn nữa, nó thông minh, trí nhớ c*̃ng tốt, thế nên nó sẽ thù ghét cô trong một khoảng thời gian rất dài. Mong cô thông cảm một chút. Dù sao c*̃ng là các cô ra tay với nó trước.”
Hạ Vị Sương bèn tiếp lời: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ khuyên c*̣c Than đừng phá nữa. Chuyện này cứ thế mà cho qua vậy. Đương nhiên, nếu cô còn ý kiến gì khác thì c*̃ng có thể nói ra thử xem.”
Trịnh Phách Tường quay đầu nhìn về phía c*̣c Than lúc này đang dính trên người Bạch Thiến, không khỏi bật cười: “c*̃ng không phải có ý kiến gì. Chỉ là mong nó đừng lẻn vào phòng tôi miết nữa, nhặt lông mèo cực lắm.”
Bất luận là thật sự không để tâm hay vì ăn nhờ ở đậu nên mới bấm bụng nhẫn nhịn thì thái độ phóng khoáng, không so đo c*̉a Trịnh Phách Tường thật sự đã khiến người ta có cảm tình. Mà mấy người Bạch Thiến, đương nhiên c*̃ng không đến nỗi để thả cho c*̣c Than đi ăn hiếp người ta mãi. Đã nói muốn hợp tác thì ít nhất c*̃ng phải tỏ ra có thành ý.
Bạch Thiến dỗ c*̣c Than hết sức nghiêm túc, dặn nó nhớ cẩn thận, tạm thời đừng chọc đến Trịnh Phách Tường. Nếu trước kia c*̣c Than đã chấp nhận được Tang Lộ, vậy thì Trịnh Phách Tường c*̃ng không thành vấn đề. Bạch Thiến không quá lo lắng chuyện này.
Nhưng mà cô đâu ngờ, c*̣c Than chấp nhận Tang Lộ chỉ là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, đánh không lại đành phải nhịn. Nhưng Trịnh Phách Tường ấy à? Hừ, tuy chủ nhân đã nói không được ra tay với Trịnh Phách Tường nhưng ở trong lòng c*̣c Than, nó tuyệt đối không dễ dàng quên đi chuyện xấu mà cô ta đã làm!
Thế nên…
Sau khi bại lộ thân phận, c*̣c Than hoàn toàn buông thả bản thân.
Ngụy Vân Lang đang đấu tay đôi lập tức sáng mắt, nghĩ thầm cơ hội đây rồi. Thế là, cậu ta chớp lấy thời cơ, không chút khách khí mà tấn công Trịnh Phách Tường đang phân tâm… Bốp!
Ngụy Vân Lang từ từ ngã xuống.
Trịnh Phách Tường: “Ngại quá, mới rồi phân tâm, không chú ý dùng lực vừa phải. Cơ mà cậu thật sự nên sửa lại, cứ nghĩ kẻ địch quá chính trực thật không phải chuyện tốt. Kẻ địch c*̉a cậu có thể còn âm hiểm, xảo trá hơn tôi nhiều. Với cả, những lúc này đừng vì giới tính mà né tránh. Cậu sợ chạm đến chỗ nhạy cảm c*̉a đối phương nên lựa chọn thu tay, nhưng thế c*̃ng là cho phép đối phương cố ý lợi dụng tâm lí đó c*̉a cậu…”
Ở lớp học c*̉a cô giáo Trịnh, không một ai sống sót.
Trịnh Phách Tường im lặng một lúc rồi hỏi: “Em gái c*̉a cô, có phải tên Hạ Tình Tuyết không?”
Hạ Vị Sương chợt giương mắt.
…
Quay ngược thời gian trở lại thời điểm nào đó, ước chừng là không lâu trước khi c*̣c Than tỉnh lại.
Địa điểm: thôn Thúy Sơn hoang vu, tiêu điều.
“Bộ trưởng Cố, hình như nơi này hơi kì quái.”
“Vô nghĩa. Tôi đâu có mù.”
“Bộ trưởng Cố, chúng ta mau rời khỏi nơi này thì hơn.”
“Sao? Cậu sợ lắm à? Trên thế gian này, ngoài Tang Lộ ra thì còn có gì đáng để chúng ta sợ nữa? Huống hồ, một ngày nào đó, tôi sẽ thu phục tất cả. Mới bây giờ đã sợ thì tôi còn cần các người làm gì?!”
“Nhưng mà Bộ trưởng…”
“Suỵt…”
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi động tĩnh đồng loạt lắng xuống. Bởi vì tất cả những người đang hiện diện ở đây, không một ai có thể trốn thoát sự hấp dẫn c*̉a người trước mắt.
Đó là một cô gái thanh tú, gầy yếu, trắng nõn. Cô ta trần trụi ngồi trên tảng đá bên dòng suối, ánh mắt mờ mịt, yếu ớt, bất an, tựa tiên tử trong nước, tinh linh trong rừng vừa giáng thế.
Rõ ràng trông cô ta không có chỗ nào quái lạ, nhưng vận mệnh đã định, như thể có một sức hấp dẫn thần bí lại không cách nào kháng cự nhả ra từ cô ta, nhẹ nhàng mà ngứa ngáy quấn quanh người ta từng lớp, từng lớp một như tơ nhện.
Tất cả những người đang chứng kiến, trong mắt họ chỉ nhìn thấy được cô gái, bao nhiêu thi thể trên mặt cỏ đều bị bỏ qua.
Không nỡ quấy rầy, chỉ muốn lẳng lặng nhìn ngắm, rồi lại không nhịn được mà muốn sa vào vòng tay ấy… Mị lực yêu dị, quỷ quyệt dường như đã mê hoặc tất cả mọi người. Nhất thời, bao nhiêu đôi mắt đều ngơ ngác.
Chỉ có Cố Mẫn Chi, một người theo chủ nghĩa bản thân là tối thượng, tiến lên mấy bước đến trước mặt cô gái, đưa tay bóp cằm đối phương.
Cô gái khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mẫn Chi, đơn thuần mà bi thương: “Tôi tên… tôi tên… Tôi không nhớ…” _____________ 10h30 làm tới đoạn Cố Mẫn Chi. Bí từ, buồn ngủ, đặt báo thức ngủ 1 tiếng dậy nghĩ tiếp.