Bạn Cùng Phòng Của Tôi Có Chút Kỳ Quái

Chương 10



Cuối cùng Lâm Hàn trở lại phòng ngủ, cõng Chu Kỳ đến bệnh viện.

Bác sĩ làm kiểm tra cho Chu Kỳ, đo nhiệt độ cơ thể một lần, nói là sốt bình thường, chỉ là kéo dài tương đối lâu, bảo chúng tôi không cần lo lắng.

Trên giường bệnh, Chu Kỳ còn đang mê man.

Tôi ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh ấy, lo lắng chờ đợi anh ấy tỉnh dậy.

Lâm Hàn ngồi trên ghế bên cạnh, bắt chéo chân, biểu cảm không nóng không lạnh.

“Bác sĩ đã nói cậu ấy không sao, một lát sau sẽ tỉnh. Không phải hẹn hôm nay ăn cơm sao, cậu định ở lại đây bao lâu nữa?”

Thu Vũ Miên Miên

Bạn cùng phòng đều sốt cao hôn mê mà anh ấy còn muốn ăn cơm?

“Tôi không nuốt nổi, chỉ muốn ở chỗ này cùng Chu Kỳ. Cậu muốn đi thì đi đi.”

Nghe vậy Lâm Hàn không nói nữa, liếc mắt nhìn Chu Kỳ đang mê man, lại nhìn về phía tôi hầm hừ.

“Tốt nhất là bởi vì cậu ấy bị bệnh nên cậu mới quan tâm cậu ấy như vậy.”

Tuy rằng ngoài miệng nói không muốn nhưng Lâm Hàn vẫn ở lại chăm sóc Chu Kỳ cùng tôi.

Một giờ sau Chu Kỳ tỉnh lại. Anh ấy yếu ớt há miệng, muốn nói gì đó với tôi, nhưng nhìn thấy Lâm Hàn cũng ở đây thì trầm mặc.

Lâm Hàn nhìn ra nên đứng lên vỗ vỗ vai tôi.

“Tôi cho cậu mười phút, nói chuyện xong thì đi ra.” Anh ấy và Chu Kỳ liếc nhau, không hiểu sao lại có mùi thuốc súng.

Đợi đến khi trong phòng bệnh của phòng y tế chỉ còn lại tôi và Chu Kỳ, Chu Kỳ rất áy náy.

“Thật xin lỗi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ấy dựa lưng vào gối, cúi đầu rất thấp: “Tôi phát sốt, đầu óc rất hồ đồ. Những lời đó, cậu coi như không nghe thấy đi.”

Sau đó anh ấy ngước mắt nhìn tôi: “Cậu đã biết tôi thích cậu. Tôi không thể dùng thái độ như thường đối xử với cậu như trước kia nữa.”

“Xin lỗi, Thẩm Thư, đây đều là lỗi của tôi, nhưng mà... sau này chúng ta cố gắng giảm bớt tiếp xúc đi.”

Giảm bớt tiếp xúc nghĩa là thành người lạ sao?

“Tôi sẽ phản ánh với giáo viên quản lý, tuần sau tôi sẽ đổi phòng.” Chu Kỳ kiên trì nói.

Chu Kỳ vào với thành tích đứng đầu toàn trường, là học bá của khoa toán học. Anh ấy có quan hệ rất tốt với giáo viên chuyên môn, nghe nói viện trưởng còn là cậu ruột anh ấy.

Anh ấy muốn đổi phòng, chỉ là một câu nói.

Chu Kỳ là người bạn đầu tiên tôi kết giao khi đến đây. Tôi rất buồn bực, tôi không muốn mất đi người bạn tốt như anh ấy.

“Nhất định phải như vậy sao? Thật sự cậu có thể không dọn đi.”

Anh ấy miễn cưỡng mỉm cười với tôi: “Bởi vì tôi có ý đồ với bạn học Thẩm Thư. Nếu như cậu không thể đồng ý ở bên tôi thì quan hệ giữa chúng ta sẽ càng ngày càng xấu hổ.”

Không khí trầm tĩnh vài giây, tôi mất mát đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Chu Kỳ đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.

Khuôn mặt anh ấy cúi xuống, mái tóc che khuất mắt nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ấy vào lúc này.

Giằng co một hồi, anh ấy chủ động buông tay tôi ra.

“Cậu có thể suy nghĩ một chút không?’ Giọng anh ấy khàn khàn: “Suy nghĩ ở bên tôi.”