Trì Tiện không cho họ ôm nhau, nhưng Vân Mộ Kiều lại nhất quyết phải ôm.
Cô còn muốn ôm thật chặt nữa cơ.
Cho đến khi hai người đàn ông đứng quan sát xung quanh, mặt mày tối sầm lại thì cô mới buông tay.
Sau đó cô nhận ra thực ra Cố Mẫn Mẫn không hề khóc.
Nhưng quần áo của cô và Cố Chính thì coi như hỏng hết, đầy vết phấn son phấn từ mặt Cố Mẫn Mẫn.
Vân Mộ Kiều: “……” Cảm giác như bị lừa vậy.
Nhưng mà Mẫn Mẫn không sao là tốt rồi.
“Chuyện trước mắt đã xử lý xong, căn nhà mà ba mẹ Lý Hành Giản đang ở, cậu bán cho mình theo giá thị trường. Những chuyện tiếp theo, mình sẽ đứng ra xử lý, sẽ không để cậu gặp khó khăn đâu.”
Cố Mẫn Mẫn vừa định đồng ý, nhưng Cố Chính lại thay cô lên tiếng từ chối: “Chuyện nhà cửa tôi sẽ lo, mọi người đã giúp Mẫn Mẫn rất nhiều rồi, lại làm phiền mọi người nữa, thì dễ bị mang tiếng lắm, không hợp lý.”
Vân Mộ Kiều lúc này mới chú ý đến Cố Chính, người lúc nào cũng như bóng ma.
Cô nhìn kỹ Cố Chính một chút.
Trong ký ức của cô, Cố Chính, người hơn họ bốn tuổi, từ nhỏ không thích chơi với những người bạn đồng lứa như Chu Dực Bá, mà lại thích tụ tập với bọn họ, những người nhỏ tuổi hơn.
Cố Chính cũng không hẳn là thích chơi với họ.
Mỗi lần họ có hoạt động, Cố Chính đều không tham gia, chỉ đứng nhìn từ xa.
Có thể gọi là bạn bè, nhưng thực ra lại giống như một bóng ma trôi lơ lửng phía sau họ.
Nói chính xác hơn, là một bóng ma bảo vệ Cố Mẫn Mẫn.
Mỗi lần Cố Thế Thừa và Phương Tiêm Nguyệt mắng Cố Mẫn Mẫn, Cố Chính luôn đứng chắn trước cô bảo vệ.
Cố Mẫn Mẫn biết rõ sự thật về thân thế, khi cô nổi loạn, Cố Chính cũng luôn ở bên cạnh, cùng cô khóc, cùng cô nổi loạn.
Thật tiếc là hiệu quả không tốt, cuối cùng Cố Mẫn Mẫn vẫn bị Lý Hành Giản kéo về đúng quỹ đạo.
Khi Cố Mẫn Mẫn thân thiết với Lý Hành Giản hồi trung học, Cố Chính ít xuất hiện hơn.
Cho đến khi Lý Hành Giản gặp chuyện, anh lại một lần nữa lặng lẽ quay về phía sau Cố Mẫn Mẫn.
Rất nhiều điều đã bị ký ức lãng quên, giờ đây bắt đầu dần dần khôi phục lại.
Suy nghĩ kỹ một chút, nếu nói Cố Chính không biết điều gì đó, không có ý gì với Cố Mẫn Mẫn, Vân Mộ Kiều thực sự không tin.
Dù sao thì, hai người cũng không phải anh em ruột thịt, giờ Cố Mẫn Mẫn đã chuyển khẩu ra ngoài, họ cũng không còn là anh em về mặt danh nghĩa nữa.
Tuy nhiên, cô rất muốn nhắc nhở Cố Chính, rằng việc theo đuổi người khác giống như Trì Tiện, trừ khi gặp phải người như cô, bằng không thì chín phần mười là không có cơ hội.
Bởi vậy, hồi cấp ba, Lý Hành Giản nhanh chóng chiếm được trái tim cô ấy, còn cho đến giờ Cố Chính vẫn còn độc thân.
Cố Chính muốn giúp Cố Mẫn Mẫn, Vân Mộ Kiều không để tâm.
Cô chỉ hỏi Cố Chính một câu: “Úc Noãn Noãn có từng nhờ anh giúp đỡ gì không?”
Cố Chính có chút nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Vân Mộ Kiều: “Có nhờ, nhưng tôi không giúp.”
Hình như anh nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi đỏ lên vì sự tức giận.
Vân Mộ Kiều hiểu rõ trong lòng, có vẻ như Cố Mẫn Mẫn đã nhờ Cố Chính giúp đỡ về chuyện gì đó.
Nhưng cô cũng khá chắc chắn rằng, chiêu trò của Úc Noãn Noãn không có tác dụng với Cố Chính.
Không bị Úc Noãn Noãn quyến rũ, hình ảnh của Cố Chính trong mắt Vân Mộ Kiều tốt hơn nhiều so với Lý Hành Giản.
Cố Mẫn Mẫn không hiểu: “Kiều Kiều, cậu hỏi cái này làm gì?”
Vân Mộ Kiều cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là nhàm chán quá, nên muốn thống kê xem Úc Noãn Noãn đã quyến rũ bao nhiêu người đàn ông, đã cắm cho Lục Cẩn bao nhiêu chiếc sừng mà thôi.”
Cố Mẫn Mẫn bật cười: “Haha—— thống kê này hay đấy, mình cũng muốn tham gia! Mình còn muốn làm thành một cái PPT, đến khi bọn họ kết hôn, chiếu trên màn hình công cộng một vạn lần cơ!”
Vân Mộ Kiều suy nghĩ một chút, lập tức tỏ vẻ đồng tình: “Quà cưới này tuyệt đấy, chắc chắn sẽ gây bùng nổ! Đến lúc đó, trong tiệc cưới thêm một bàn nữa, gọi là bàn ‘hội bị cắm sừng’!”
Nhìn thấy hai người đang tán gẫu và bày trò xấu, Cố Chính chỉ biết bất lực lắc đầu.
Còn Trì Tiện, trong mắt anh chỉ có Vân Mộ Kiều.
【Kiều Kiều đang thu thập hội những người bị cắm sừng mà Úc Noãn Noãn đã đội cho Lục Cẩn … vậy thì mình sẽ điều tra rõ ràng những chiếc sừng mà Lục Cẩn cắm cho Úc Noãn Noãn, làm thành một cái PPT. Đến khi bọn họ kết hôn, chiếu trên Tòa nhà Lưu Quang một vạn lần!】
Thấy Cố Mẫn Mẫn cười đùa, Vân Mộ Kiều cảm thấy trong lòng hơi yên tâm.
Nhưng cô vẫn còn những câu chuyện riêng của bạn bè cần nói với Cố Mẫn Mẫn.
Tình bạn giữa phụ nữ, bạn trai và anh trai phải đứng sang một bên.
Khi đến nhà hàng, Vân Mộ Kiều không do dự mà đuổi Trì Tiện xuống xe, lái xe chở Cố Mẫn Mẫn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trì Tiện và Cố Chính bị bỏ lại ở bãi đỗ xe, nhìn nhau không hiểu gì.
Trì Tiện ngẩn ra hai giây, lập tức nhảy lên xe đuổi theo.
【Kiều Kiều, đợi anh với!】
Chỉ còn lại Cố Chính đứng một mình trong bãi đỗ xe, chẳng hiểu gì cả.
Anh chọn từ bỏ suy nghĩ vẩn vơ, trực tiếp làm theo cách làm của Trì Tiện, lái xe đuổi theo.
Chiếc Ferrari đỏ rực phát ra những bản nhạc nhẹ nhàng, thư giãn.
Cố Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhìn Vân Mộ Kiều: “Kiều Kiều, bài hát này, không giống phong cách của cậu.”
Vân Mộ Kiều xua xua tay: “Nhạc không quan trọng, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Yên tâm đi, mình thực sự không sao, mình sẽ không quay lại đâu.”
Vân Mộ Kiều vẫn có chút lo lắng.
Lý Hành Giản có thể là khi mới tỉnh lại còn quá yếu, bị Úc Noãn Noãn lợi dụng và dùng kỹ năng từ hệ thống để kiểm soát.
Chưa chắc anh ta thực sự không thích Úc Noãn Noãn.
Cô thử hỏi: “Nếu có hiểu lầm gì đó, nếu Lý Hành Giản có điều khó nói, cậu cũng sẽ không quay lại sao?”
Cố Mẫn Mẫn cười tự giễu, lắc đầu.
“Kiều Kiều, trong thế giới này, điều tệ nhất chính là bị cuốn vào tình yêu.”
“Phải giữ được tỉnh táo và lý trí thì mới sống được.”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh phố phường lướt nhanh qua mắt cô.”
“ nếu hỏi mình thích Lý Hành Giản đến mức nào, cũng chưa chắc đâu.”
“Tình cảm lúc còn trẻ, cộng với trạng thái bị thương và hôn mê, đã khiến anh ta trở thành người duy nhất trong lòng tôi.”
“Anh ta đã sống trong ký ức của mình rất lâu, thời gian và ký ức đã tô đẹp anh ta, mọi việc anh ta làm, mọi câu nói của anh ta đều được tô đậm.”
“Nếu anh ta không gặp chuyện, và cứ tiến về phía trước như bao người khác, có lẽ anh ta đã sớm mất đi hình ảnh đẹp đẽ của tuổi trẻ, trở thành một phần ký ức nhờ dầu mỡ, thỉnh thoảng lôi ra nhìn lại thì cảm thấy cũng chẳng còn thú vị nữa.”
Vân Mộ Kiều bị lời phát biểu tỉnh táo của Cố Mẫn Mẫn làm cho kinh ngạc: “Cậu có thể nghĩ như vậy thật là tốt.”
Cố Mẫn Mẫn cười một cái, rồi tiếp tục nói: “Thực ra tất cả những điều này đều là mình vào thời điểm sau khi anh ta tỉnh lại mới dần dần nghĩ thông thôi.”
“Anh ta tỉnh lại, mìnhh đã có thời gian ở riêng với anh ta”
“Mình cảm nhận được sự d.a.o động trong anh ta, mình không muốn đợi đến khi hoàn toàn mất đi, giống như một bà điên níu kéo, nên mình cũng đã từ từ rút lui khỏi mối quan hệ này.”
“Anh ta ngủ suốt 5 năm, tâm hồn vẫn như lúc mười tám tuổi, nhưng mình đã hai mươi ba, mình đã chứng kiến quá nhiều chuyện, gặp qua quá nhiều người, anh ta thực sự không thể như 5 năm trước, chỉ cần vài câu đã khiến trái tim mình xao động được”
“Chúng mình chia tay chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng việc nó diễn ra lùm xùm như vậy thì mình thật sự không ngờ tới.”
Vân Mộ Kiều thở dài: “Không phải lỗi của cậu.”
“Mọi người đều phải nhìn về phía trước, tiến lên phía trước, nếu cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc quá khứ cũng là một dạng tự tổn thương bản thân.”
Cố Mẫn Mẫn không đáp lại, chỉ quay đầu sang nhìn Vân Mộ Kiều, ánh mắt sáng lên nhìn cô.
“Kiều Kiều, cậu biết không, thực ra mình luôn rất ngưỡng mộ cậu.”
Vân Mộ Kiều ngẩn ra, nhìn cô ấy một cái rồi nhanh chóng quay lại nhìn đường: “Ngưỡng mộ mình, ngưỡng mộ cái gì cơ? Cậu tài giỏi như vậy, hơn mình nhiều lắm.”
“Cậu ra nước ngoài năm năm, tất cả mọi người đều truyền tai nhau rằng Lục Cẩn yêu cậu như thế nào, vì cậu mà tìm một người thế thân nuôi bên cạnh.
“Nhưng mình chưa bao giờ ngưỡng mộ tình yêu của Lục Cẩn dành cho cậu.”
“Mình rất rõ ràng, Lục Cẩn chỉ thích mãi một hình tượng đẹp đẽ thôi.”
“Nếu là tình yêu thật sự, tuyệt đối không có chỗ cho thế thân.”
“Trì Tiện yêu cậu, tuy chưa bao giờ nói ra, nhưng những người thân thiết với anh ấy đều có thể nhìn ra.”
“Trì Tiện xung quanh không phải không có những người giống hoặc cậu hơn, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nuôi một người thế thân.”
“Anh ấy thà mỗi nửa tháng tìm một lý do không đáng tin, ngồi mười mấy tiếng máy bay, bay đến nước Y chỉ để gặp cậu một lần, tặng cậu một đóa hoa, nói vài câu với cậu.”
“Tình yêu thật sự hay giả dối, thật ra rất dễ phân biệt.”
“Mình ngưỡng mộ tình yêu của anh ấy dành cho cậu, vì cậu là sự lựa chọn kiên định và duy nhất trong lòng anh ấy.”
Còn Lý Hành Giản dù là tự nguyện hay bị ép buộc, anh ta đều chọn buông tay và gây tổn thương.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Vậy nên họ sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Vân Mộ Kiều im lặng, từ từ đạp phanh, dừng xe ở trước vạch qua đường.
Vân Mộ Kiều cảm thấy mắt mình cay cay, cười đáp lại: “Anh cũng vậy, đừng lái quá gần, chú ý an toàn của anh đó!”
Đèn xanh bật lên, khi cô thu lại ánh nhìn, vô tình liếc thấy trong gương chiếu hậu là xe của Cố Chính.
Cô bỗng có cảm giác như đang ở trong một ngọn núi, chẳng thể rời khỏi được.
Cô không khỏi cười thầm: “Mẫn Mẫn, cậu không cần phải ngưỡng mộ mình đâu, cậu cũng là sự lựa chọn kiên định và duy nhất trong lòng một người nào đó kìa.”