Bạch Nguyệt Quang

Chương 114: Có thể ở bên anh một ngày, coi như chết cũng không uổng



Nhớ lại kỉ niệm

Mùa hè mà sau kỳ thi Trung học, là khoảng thời gian Vân Mộ Kiều không muốn nhớ đến nhất.

Ngày hôm sau khi mà kỳ thi kết thúc, cô cầm món quà tốt nghiệp dành tặng Trì Tiện, đến nhà Trì Tiện tìm cậu bạn thân thời nhỏ của mình.

Như thường lệ, cô bước vào nhà Trì Tiện, chào hỏi những người làm trong nhà, sau đó bước lên cầu thang để vào phòng tìm anh, vừa đi vừa ngâm nga hát, chân bước nhanh nhẹn.

Cô vừa đi vừa gọi lớn: “Cún con! Cún con, ra đây xem mình mang gì đến cho cậu nè!”

Trì Tiện nghe thấy liền xuất hiện, cười tươi nói: “Có gì tốt mà mình chưa có, lấy ra cho mình xem thử.”

Vân Mộ Kiều ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên bảnh trai dựa vào tay vịn cầu thang chờ mình, giống như đang nhìn về phía mặt trời nóng bỏng và rực rỡ.

Cô vén áo, nâng hộp thủy tinh lên: “Nhìn này, mình chuẩn bị món quà tốt nghiệp cho cậu, cậu thích không?”

Trì Tiện mỉm cười bước xuống cầu thang, chưa kịp trả lời, đột nhiên anh lảo đảo, như thể cả xương sống của anh bị kéo đi, ngã lăn quay ra sàn nhà.

Lúc đó, trái tim Vân Mộ Kiều như ngừng đập một nhịp.

Hộp thủy tinh và mô hình chiếc xe Ferrari đỏ trong tay cô rơi xuống, theo đó mà lăn xuống cầu thang dài, vang lên tiếng “loảng xoảng” và vỡ tan tành.

Cô vội vàng chạy tới, ôm lấy thân thể Trì Tiện đang ngã xuống.

“Cún con, cậu không sao chứ?”

Cô lay nhẹ anh, nhưng không nhận được câu trả lời nào.

“Trì Tiện, đừng dọa mình, món quà tốt nghiệp này chẳng tốt chút nào cả, mình không thích nó nữa.”

Cô vuốt nhẹ khuôn mặt Trì Tiện, thử kiểm tra hơi thở của anh.

Hơi thở yếu ớt khiến cô hoảng sợ.

“Làm ơn! Cứu Trì Tiện! Mau cứu cậu ấy! có ai không, cứu cậu ấy với!”

Trì Tiện được đưa vào bệnh viện cấp cứu, phải nằm trong ICU hơn nửa tháng.

Vân Mộ Kiều cùng Trì gia nhận được hai lần thông báo bệnh tình nguy kịch từ bác sĩ.

Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.

Chỉ trong một khoảnh khắc, anh còn khỏe mạnh, vậy mà ngay sau đó, mặt trời của cô như sắp lụi tàn.

Cô thậm chí nghĩ rằng, nếu hôm đó cô không đến tìm Trì Tiện, liệu có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy không?

Cô không thể hiểu nổi, tại sao Trì Tiện lại đột ngột suy kiệt cơ thể.

Trì Ninh và Thôi Phương Phi ôm lấy cô an ủi: “Kiều Kiều, bệnh tình của Trì Tiện không phải lỗi của em, đừng tự trách mình.”

“Nếu không phải em đến tìm cậu ấy, đúng lúc gặp em ấy phát bệnh và kịp thời đưa đến bệnh viện cấp cứu, có lẽ bây giờ Trì Tiện đã…”

Những lời còn lại, họ không nói hết.

Nhưng ai cũng hiểu phía sau là gì.

Nếu Vân Mộ Kiều không đến tìm Trì Tiện, anh sẽ gặp nạn trong phòng, rồi phải nằm đó một mình trong nhiều giờ.

Suy kiệt cơ quan cấp tính, nếu không được cứu chữa kịp thời trong vài giờ, hậu quả có thể dễ dàng đoán trước.

Vân Mộ Kiều gắng gượng lấy lại tinh thần, an ủi mọi người: "em không sao, Trì Tiện cũng sẽ không sao đâu."

Trì Tiện còn tồi tệ hơn cô, cô không thể trong lúc này lại khiến họ lo lắng cho mình.

Hơn nữa, tình trạng của Trì Tiện vẫn chưa rõ ràng, cô không thể ngã quỵ.

Vân Mộ Kiều vẫn luôn ở bệnh viện.

Nếu không thể vào thăm, cô chỉ đành ngồi ở hành lang bệnh viện.

Đến đêm khuya không chịu nổi, cô ngủ gục, rồi Kiều Nhược Vũ và Vân Cảnh Tiêu đến đón cô về nhà.

Sáng hôm sau thức dậy, sau khi rửa mặt, cô không kịp ăn sáng, mà lại vội vã chạy đến bệnh viện.

Đến giờ thăm bệnh, nếu Trì Tiện tỉnh lại, cô sẽ là người đầu tiên nói chuyện với anh.

"Những bông hoa hướng dương chúng ta trồng đã nở rồi, nhưng nó mọc hơi kỳ lạ, cánh hoa xếp lớp lên nhau, lông xù xì, mình cảm thấy năm nay chắc sẽ không có hạt dưa ăn vào Tết đâu."

"Ở gần Núi Ỷ có một khu chung cư mới tên là Tiên Vân, chúng ta có thể mua nhà ở đó được không? Chúng ta sẽ sống ngay đối diện nhau! Nhưng phải nói trước, mình muốn mua căn nhà nhìn ra biển, không được phép giành với mình nhé!"

"Cún con, mình học kém hơn cậu, nếu vào trung học mà không được vào cùng lớp với cậu thì sao? Cậu có quên mình, cô bạn thanh mai trúc mã này, khi gặp các bạn nữ khác không? Cậu đừng quên mình nhé, giống như mình sẽ không quên cậu dù có gặp bao nhiêu bạn nam khác."

Sau khi sống sót qua giai đoạn khó khăn nhất kéo dài hơn nửa tháng, Trì Tiện cuối cùng cũng qua khỏi cơn nguy kịch và được chuyển từ phòng ICU đến phòng bệnh đa khoa.

Nhìn Trì Tiện bị đau đớn hành hạ, Vân Mộ Kiều không nói gì. Khi mọi người vây quanh Trì Tiện, anh lặng lẽ lui ra ngoài phòng bệnh, ngồi xổm ở hành lang, che miệng khóc rất lâu.

Cơ thể của Trì Tiện đã khá hơn nhưng tinh thần lại rất kém.

Thỉnh thoảng anh còn phát điên.

Đầu tiên anh ném đồ đạc và chửi bới mọi người, sau đó anh khóc lóc, la hét, co giật và co giật.

Trong trường hợp nghiêm trọng, anh sẽ bị ảo giác thính giác. Anh gãi đến mức m.á.u chảy ra, nói rằng có sâu bọ bò và cắn ở bên trong cơ thể anh .

Khi tình hình trở nên tồi tệ nhất, Trì Tiện thậm chí còn đập đầu vào tường và dùng d.a.o cắt thịt mình.

Bác sĩ lo anh sẽ làm tổn thương bản thân và người khác nên trói anh vào giường bệnh bằng những dây trói giống như cách trói bệnh nhân tâm thần.

Trì Tiện thường xuyên giãy giụa cho đến khi nổi gân xanh, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt hung dữ không chịu dừng lại.

Anh cầu xin sự giúp đỡ và cái chết.

Nhưng cuối cùng, tất cả những từ ngữ đó trở thành: "Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vân Mộ Kiều đang ở ngoài cửa quan sát mọi thứ.

Cô muốn vào ở cùng anh nhưng không ai cho phép.

"Kiều Kiều, Trì Tiện hiện tại không quen biết ai cả, nếu em bước vào em ấy sẽ làm tổn thương em. Khi Trì Tiện tỉnh dậy và phát hiện ra mình đã làm tổn thương em, em ấy cũng sẽ tự trách mình."

Vân Mộ Kiều khóc đến môi run run: “Nhưng cậu ấy cần em.”

Và cô không tin Trì Tiện sẽ làm tổn thương cô.

Anh thà làm tổn thương chính mình còn hơn làm tổn thương cô.

Vân Mộ Kiều cuối cùng cũng đạt được mong muốn của mình vào phòng bệnh để chăm sóc cho Trì Tiện.

Những ràng buộc trói buộc cơ thể của Trì Tiện vẫn chưa được gỡ bỏ. Vân Mộ Kiều ngồi ở mép giường, đan xen vào các ngón tay của Trì Tiện.

Lòng bàn tay của Trì Tiện đầy m.á.u từ móng tay của chính mình.

Sau khi nắm lấy tay Vân Mộ Kiều, anh không hề kiềm chế bản thân chút nào.

Vân Mộ Kiều, như thường lệ, kể cho anh nghe về những người và những điều anh gặp trong cuộc sống, những bông hoa dại bên đường và những đám mây trên bầu trời.

Cô nghĩ rằng Trì Tiện nhất định sẽ khỏi bệnh.

Vân Mộ Kiều vốn không tin vào thần và Phật.

Nhưng kỳ nghỉ hè năm đó, cô đã đến thăm tất cả các ngôi chùa Phật giáo và Đạo giáo ở Tân Hải.

Cô chỉ mong muốn Trì Tiện được bình an.

Bệnh viện đã kê cho Trì Tiện rất nhiều thuốc, trong phòng bệnh lúc nào cũng tràn ngập mùi thuốc.

Vân Mộ Kiều cắt những đóa hoa hướng dương mà cô và Trì Tiện cùng nhau trồng, mỗi ngày đều mang vào phòng bệnh, cắm vào bình hoa trên tủ đầu giường.

"Hướng dương không có hạt không phải là hướng dương tốt, nhưng mà nếu có thể ở bên cạnh anh một ngày, cũng coi như c.h.ế.t có chỗ an nghỉ."

Trì Tiện đặt quyển sách xuống, liếc nhìn những đóa hoa hướng dương xếp chồng chéo trên đầu giường, vươn tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trán Vân Mộ Kiều, nói: "Là chúng mình mua nhầm giống rồi, đây là hướng dương cánh kép, không có hạt."

Vân Mộ Kiều sờ sờ đầu, lè lưỡi với anh: "Đều do cậu, khiến mình Tết này không có hạt hướng dương để ăn." Dù giống là cô chọn, hihi.

Trì Tiện cười dịu dàng, đáp lại: "Đúng vậy, tất cả là lỗi của mình.”

"Đến năm sau, mình sẽ trồng hướng dương có hạt cho cậu, hướng dương to bằng cả mặt cậu luôn."

Vân Mộ Kiều đ.ấ.m nhẹ vào vai anh: "Mặt cậu mới to ấy!"

Trước khi khai giảng, những đóa hướng dương đã được sử dụng hết.

Vân Mộ Kiều bắt đầu học làm bánh ngọt.

Bánh dâu, bánh tráng sầu riêng, bánh su kem…

Các loại bánh cô đều thích cho rất nhiều đường vào.

"Chó con, đây là bánh dâu mà mình mới học làm, trên đó mình chỉ xếp dâu tây, bảo đảm đủ ngọt, cậu thử xem?"

Trì Tiện đẩy chiếc bánh dâu cô đưa qua, ánh mắt không vui nhìn cô: "Kiều Kiều, sao lại muốn chuyển sang trường Trung học Thư Văn?"

Anh gầy đến mức chỉ cần hơi cúi người, là có thể nhìn thấy xương nổi rõ qua lớp áo bệnh.

Vân Mộ Kiều chớp chớp mắt, lấy một miếng dâu tây nhón người lên rồi đưa đến miệng anh, với biểu cảm không hiểu nói: "Chẳng phải chúng mình đã quyết định từ sớm rồi sao? Học trường Thư Vănmà."

"Nhưng trước khi khai giảng, chẳng phải mình đã nói không đi rồi sao?" Trì Tiện nhíu mày, khó chịu đẩy tay cô ra.

"Không đi sao? Mẫn Mẫn và Dục Phong đều đã đi rồi. Giờ cậu lại nằm viện, bạn của mình chỉ còn hai người họ, nếu không đi trường Thư Văn, mình chỉ có thể đi học một mình, thật đáng thương phải không?"

"Hay là cậu muốn mình quen bạn nam khác, cùng những cậu con trai khác đi học?"

Trì Tiện cúi đầu, im lặng không đáp.

Một lúc sau, anh lăn người xuống, kéo chăn trùm kín đầu, giọng nói mơ hồ vang lên: "Bánh ngọt quá ngọt, mình không ăn đâu."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nụ cười của Vân Mộ Kiều đông cứng lại, không hiểu tại sao Trì Tiện lại đột nhiên không vui.

Cô nhìn chiếc bánh dâu mình chăm chút làm ra, tiếc nuối vì hôm nay Trì Tiện không ăn một miếng nào.

"mình về nhà làm bài tập đây, mai lại đến thăm cậu."

Trì Tiện ừ một tiếng, không từ chối.

Ra khỏi cổng bệnh viện, Vân Mộ Kiều nhìn cảnh đêm đầy ánh đèn, lòng cảm thấy bất an.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm chiếc bánh dâu đi về phía thùng rác ở ngã ba bên cạnh.

Bánh mà Trì Tiện không thích, cô cũng không muốn giữ lại.

Đi qua con hẻm gần bệnh viện, cô tình cờ gặp một nhóm côn đồ đang bắt nạt một học sinh mặc đồng phục trường Thư Văn.

Học sinh đó bị đánh rất thảm, ôm đầu ngồi co ro dưới đất.

Vân Mộ Kiều tức giận, lập tức hét lớn: "Tôi đã báo cảnh sát rồi!"

Cô dọa đám côn đồ bỏ chạy, cứu được một mạng sống của bạn học.

Vì lòng tốt nhất thời, theo nguyên tắc không lãng phí, cô đưa chiếc bánh dâu trong tay cho bạn học bị thương.

"Cuộc sống rất khó khăn, ăn chút đồ ngọt sẽ vui vẻ hơn."

Sau này, Trì Tiện nói với cô, bạn học mà cô vô tình cứu ấy, tên là Lục Cẩn .

Bánh xe vận mệnh bắt đầu quay từ khoảnh khắc đó.

Cũng từ khoảnh khắc đó, mọi chuyện bắt đầu được viết lại.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com