Trì Tiện mặc một bộ đồ đen giản dị, nhưng lại khoác một chiếc áo khoác đỏ nổi bật và ấn tượng, đôi chân dài và eo thon gọn được tôn lên khiến người khác phải thèm thuồng.
Cổ anh trắng nõn, thanh thoát, đeo một chiếc vòng cổ choker da mảnh, bên cạnh là một ngôi sao sáu cánh, trông vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.
Vừa rồi đã nhận nhầm người, Vân Mộ Kiều còn vui vẻ như một đứa ngốc, vừa nhảy vừa vẫy tay chào hỏi người khác.
Nhưng giờ, khi người chính thức đã đến, cô lại đột nhiên ngại ngùng, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.
Trì Tiện là kiểu người đẹp tiêu chuẩn phương Đông, khuôn mặt không sắc nét như Lục Cẩn, nhưng sự hài hòa tổng thể lại cao hơn, làn da bóng mịn, đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ.
Kiểu người đẹp như vậy, nhìn thêm một cái, Vân Mộ Kiều cảm thấy như mình đang làm điều gì đó không đúng đắn.
Trì Tiện không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước đến đứng giữa Vân Mộ Kiều và Lục Cẩn, một tay nhận lấy hành lý của Vân Mộ Kiều , một tay khoác lên vai cô, nói: "Đừng đứng đó nữa, đi ăn thôi."
Vân Mộ Kiều bị Trì Tiện khoác vai, cùng đi với anh đến chiếc xe, như một con rối bị anh đẩy vào trong xe.
Cho đến khi Trì Tiện vòng qua ghế lái, ngồi xuống và cúi người giúp cô cài dây an toàn, cô mới hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng, hoảng hốt tự mình kéo dây an toàn cài lại.
Trì Tiện cười khẽ, khởi động xe, suốt cả quãng đường không nhìn ba người còn lại một lần.
Vân Mộ Kiều chỉ cảm thấy má mình càng nóng hơn, tay vặn vẹo, không biết nên để chân như thế nào, ngồi trên ghế phụ.
Trước đó, trong cuộc điện thoại, cô còn nói cười thoải mái với Trì Tiện, hoàn toàn tự nhiên.
Tất cả đều là do vẻ đẹp gây ra rắc rối, tại sao Trì Tiện lại đẹp đến thế, làm cho cô chỉ cần liếc qua thôi cũng đã tim đập nhanh mất mấy giây.
[Kiều Kiều sao không nói gì vậy?]
Vân Mộ Kiều lúc này đang suy nghĩ xem hai chân phải để khép lại, để chéo hay mở ra, thì bất ngờ nghe thấy tiếng của Trì Tiện , phản xạ có điều kiện kêu lên "A", nhìn về phía Trì Tiện và hỏi: "Anh nói gì?"
Trì Tiện nghiêng đầu nhìn Vân Mộ Kiều một cái, nói: "Tôi đâu có nói gì đâu."
Vân Mộ Kiều nhìn Trì Tiện một lúc lâu, anh nhếch môi lên, không biết là đang cười thật hay đó chỉ là môi tự nhiên đã có nụ cười.
Cô nhanh chóng quay đi không nhìn nữa, không thể chịu đựng được sự tấn công sắc đẹp như vậy, trái tim cô có chút không chịu nổi.
Nhưng vừa mới quay đi, lại nghe thấy tiếng của Trì Tiện bên tai.
[Chết tiệt, sao tôi lại nói là tôi không nói gì nhỉ, làm cho bây giờ thật ngượng ngùng.]
[Lẽ ra phải tiếp tục nói theo lời của Kiều Kiều, tôi sai rồi, giờ mà thay đổi lời có kịp không?]
Vân Mộ Kiều chắc chắn mình nghe thấy Trì Tiện nói, lập tức quay lại nhìn, đối diện với ánh mắt mơ màng của anh.
Cô thử hỏi: "Anh có gì muốn nói à?"
"Không... có!"
Chữ “không” chưa kịp nói ra, Trì Tiện ngay lập tức thay đổi cách nói, rồi tiếp tục hỏi: "Hai mụ đàn bà chiếm nhà của em, đuổi họ đi là xong à? Cần tôi giúp đỡ làm phiền họ một chút không?"
Loại cảm giác này, Vân Mộ Kiều có chút không thể nói rõ được.
Cô cảm thấy mình có thể, có lẽ đã có khả năng đọc tâm trí, loại chỉ nghe được những suy nghĩ trong lòng của Trì Tiện.
Không chắc lắm, thôi thì nghe thêm một chút nữa vậy.
"Tôi đâu phải là người lương thiện gì, đuổi họ đi chỉ là món khai vị thôi, những ngày khổ sở của họ còn ở phía sau!"
Nói xong, Vân Mộ Kiều lắc lắc chiếc túi nhỏ trong tay, từ trong đó phát ra tiếng "keng keng" của đồ vật va vào nhau.
"Tôi mang theo cả chìa khóa xe ở nhà rồi, cũng đã dặn bảo vệ dưới núi không cho ai lên đón họ.
"Hai người họ hôm nay hoặc là đi bộ xuống núi, hoặc là ăn gió nằm sương, làm mồi cho muỗi thôi."
Trì Tiện : "Nhưng em không lo là em vừa đi, ba em sẽ lập tức đón họ về sao?"
"Ông ấy không dám đâu." Vân Mộ Kiều khẳng định nói : "Con người của ông ấy, nhìn tưởng là yêu Đỗ Văn Khanh thắm thiết, nhưng thật ra là yêu bản thân mình nhất."
"Bây giờ ông ấy biết rõ cách làm việc và thủ đoạn của tôi, ông ấy rất rõ ràng, nếu đón Đỗ Văn Khanh và Vân Đoá về sẽ có hậu quả như thế nào."
"Ông ấy đã mất nửa đời người để vào sống trong biệt thự Núi Ỷ, làm sao có thể vì hai người đó mà dọn đi được."
[Kiều Kiều luôn nghĩ đến mọi phương diện, thật tuyệt vời.]
[Nhưng như vậy thì tôi chẳng có cơ hội thể hiện gì cả, hô hô, tôi vô dụng quá.]
Vân Mộ Kiều không nhịn được, nhìn Trì Tiện vài lần, không nhìn tận mắt là anh, thì cô không biết câu nói ấy là do Trì Tiện nói ra, hay là suy nghĩ trong lòng anh.
Cô vẫn không muốn để Trì Tiện biết cô có thể đọc được suy nghĩ của anh, cô còn chưa nghe đủ những suy nghĩ trong lòng chàng trai đẹp đâu!
Trì Tiện cũng cảm thấy lo lắng vì bị Vân Mộ Kiều nhìn như vậy, lén lút dùng ánh mắt nhìn đi nhìn lại chính mình trong gương mấy lần.
[Tại sao Kiều Kiều nhìn mình như vậy? Có phải mặt mình dính cái gì không nhỉ? Chắc không phải hôm nay mình quên cạo râu đâu nhỉ?!]
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[May quá may quá, mình đã cạo rất sạch rồi. Mình là một chàng trai tinh tế như thế, sao lại mắc phải sai lầm nhỏ thế này được, để Kiều Kiều nghĩ mình lôi thôi.]
[Nhưng tại sao Kiều Kiều lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhỉ?]
[Chắc không phải là khóa quần của mình mở rồi chứ?!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhớ đến khả năng này, Trì Tiện không khỏi siết chặt hai chân lại.
Vân Mộ Kiều nín cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai vẫn vang lên giọng nói của Trì Tiện .
[Tốt quá, tranh thủ Kiều Kiều nhìn phong cảnh, mình kiểm tra lại một chút!]
Nói xong thì nhanh như chớp, Trì Tiện vội vàng sờ thử, sau mới nhận ra hôm nay quần anh không có khóa kéo.
Anh vừa tức giận vừa xấu hổ.
[Chết tiệt, quên mất, hôm nay mặc cái quần này không có khóa kéo.]
[May mà Kiều Kiều không nhìn thấy hành động ngu ngốc vừa rồi của mình, nếu không mình xấu hổ không dám gặp cô ấy nữa mất, hu hu.]
[Nhưng nếu không có gì sao Kiều Kiều cứ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhỉ?]
Trì Tiện khổ sở không nói nên lời, còn Vân Mộ Kiều thì nhịn cười đến đau cả bụng.
Để không bật cười thành tiếng, Vân Mộ Kiều quyết định giúp Trì Tiện giải đáp thắc mắc.
"Trì Tiện , thực ra tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ."
[Kiều Kiều muốn nhờ mình giúp đỡ?! Tuyệt quá tuyệt quá, mình đã bảo là mình có ích mà! Bình tĩnh nào, không thể để Kiều Kiều nghĩ mình chưa trưởng thành được.]
Dù trong lòng có trăm ngàn cảm xúc đang nhảy nhót, nhưng ngoài mặt, Trì Tiện lại tỏ vẻ bình thản, chỉ thốt ra vài từ: "Em nói đi."
Vân Mộ Kiều chạm tay vào mũi, cố gắng giấu đi nụ cười nơi khóe miệng: "Giúp tôi thuê hai vệ sĩ trông nhà nhé. Lương bổng thì chúng ta có thể thương lượng, nhưng họ phải có vẻ mặt dữ dằn chút, phải khiến người ta sợ. Tốt nhất là tối nay có thể bắt đầu làm việc luôn.
"Tôi nghĩ kỹ rồi, thấy anh nói cũng đúng. Bây giờ tôi một mình, không thể luôn để mắt đến ba tôi, cho dù ông ấy lén lút đón hai người đó về, tôi cũng không biết. Không bằng thuê hai người giúp tôi trông coi."
Trì Tiện gượng cười, nói: "Hôm nay muộn rồi, tìm không dễ đâu. Nhưng mà tôi có nhiều vệ sĩ, sẽ cho em mượn hai người."
Vân Mộ Kiều : "Được."
Vân Mộ Kiều chợt nhận ra, bây giờ cô nhìn Trì Tiện đã không còn cảm giác đỏ mặt tim đập như trước đó nữa, có lẽ là nhờ vào khả năng đọc suy nghĩ.
"Ủa, mà sao anh biết tôi đuổi họ đi? Tôi biết là tin tức trong giới truyền đi nhanh, nhưng nhanh đến mức này thì chưa chắc?" Vân Mộ Kiều hỏi.
Vừa rồi Lục Cẩn cũng vậy, vừa bắt đầu đã nói về chuyện ai đó chiếm nhà của cô, làm sao mà cô vừa đuổi người đi, mọi người đã biết hết rồi.
Không có ai trong nhà nói ra, vậy chỉ có thể là Chu Dực Bá và hai tên cảnh sát đi theo anh ta.
Chu Dực Bá là người ít nói, chắc chắn sẽ không làm chuyện tán gẫu này. Cảnh sát Trương thì tuổi đã lớn, nhìn có vẻ thật thà và nhút nhát, cũng không giống kiểu ăn nói linh tinh.
Cuối cùng chỉ còn lại anh cảnh sát trẻ họ Trần.
Có thể đoán được, nhưng vẫn phải xác nhận lại.
Trì Tiện : "Là Trần Dục Minh nói trong nhóm, Chu Dực Phong nhìn thấy tên em, đã chụp màn hình gửi cho tôi."
Không oan uổng anh ta, đúng là anh ta.
Vân Mộ Kiều không nói gì, chỉ bảo Trì Tiện chuyển những bức ảnh đó cho mình.
Trì Tiện lái xe không tiện, sau khi mở khóa điện thoại, anh trực tiếp nhét điện thoại vào tay Vân Mộ Kiều để cô tự làm.
Vân Mộ Kiều vừa chuyển ảnh, vừa cười hỏi Trì Tiện : "Anh không sợ tôi nhìn thấy những thứ không nên thấy à?"
Trì Tiện mặt hơi nóng lên: "Không có gì mà em không thể xem."
Vân Mộ Kiều dừng tay, cúi đầu làm việc của mình, không nói gì nữa.
Cô tìm được WeChat của Chu Dực Bá và gửi đi những bức ảnh "bát quái" của Trần Dục Minh.
Cô còn gửi thêm một câu: "Nhân viên dưới tay đội trưởng Chu hình như công việc vẫn chưa đủ nhiều."
Trì Tiện đợi một lúc, không nghe thấy tiếng của Vân Mộ Kiều , không nhịn được tò mò hỏi: "Em làm gì với những bức ảnh đó?"
Vân Mộ Kiều xoa xoa tai, nói: "Giúp Trần Dục Minh có một cuộc sống hạnh phúc hơn."
Mặc dù cô không quan tâm đến việc người khác tám chuyện về mình, nhưng những kẻ truyền bá những chuyện bát quái của cô vào tai Lục Cẩn, cô sẽ không để yên đâu!