Sau lưng Lô Tốn chợt lạnh buốt, trong lúc giao đấu, hắn trúng độc lúc nào không hay.
Không cần biết là độc gì, chỉ biết tuyệt chẳng có lợi cho hắn. Một cỗ khí tức tử vong bao phủ toàn thân, khiến từng sợi lông tơ đều dựng đứng.
Pháp quyết trong thể nội hắn vận chuyển cuồng loạn, liền cảm thấy pháp lực cùng thần hồn chi năng bỗng trở nên bạo ngược không thể khống chế, năng lượng luân chuyển hỗn loạn khó kiểm soát
Pháp lực cùng thần hồn giao thoa khiến chú văn trở lên ô uế không còn thuần khiết.
Gân xanh trên trán Lô Tốn nổi bật, hắn thân hình lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang , điên cuồng lao đi xa.
Lúc này hắn nào còn dám dừng lại nửa khắc — chỉ có một niệm duy nhất: chạy!
Nhưng muốn thoát, há dễ dàng?
Tiếng thú gầm dậy đất, hàng chục đầu hung thú kết thành quần thú, mượn yêu vụ mênh mông, như sóng trào từ bốn phương vây lại, ngăn chặn đường thoát của hắn.
Một đầu cự thú từ trong yêu vụ phóng ra, yêu khí cuồn cuộn như núi lửa bạo phát, va thẳng vào chưởng ấn mà Lô Tốn đánh ra, phá tan nó, rồi há ngoác miệng cắn tới.
Con thú ấy tu vi tương đương Đại Thừa, da thịt thô dày, thân thể tràn ngập yêu khí, va chạm vào không trung như thiên thạch rơi xuống từ hư vực.
Một chưởng có thể đánh sập sơn phong của Lô Tốn, lúc này chỉ đủ làm nó khựng lại một sát na, hoàn toàn không giết nổi.
Những hung thú xuất hiện trong Tàng Phong Cốc, đều là do Tần Phượng Minh cố ý chọn ra, mỗi đầu đều hung mãnh vô song, có thể chính diện nghênh kháng công kích của Đại Thừa tu sĩ.
Khí tức của chúng hòa thành một thể, ngưng tụ thành yêu vụ phòng ngự cường hãn, đến cả công kích Đại Thừa cũng khó phá vỡ trong chốc lát.
Cả quần thú cùng ra tay, thế công cộng hưởng, uy năng vượt xa đơn độc từng con. Trong khoảnh khắc, phương viên mấy chục dặm đã bị bao phủ bởi cuồng phong yêu khí và sát ý ngập trời.
Lô Tốn toàn lực xuất thủ, đánh thẳng về phía trước, điên cuồng muốn phá vòng vây.
Nhưng phía sau bỗng vang lên tiếng gió rít, khiến tim hắn trầm xuống. Một tấm cự đại hậu thuẫn màu xích hồng lóe lên quang mang, trong nháy mắt khuếch đại, chắn hậu phương hàng trăm trượng.
Tấm thuẫn dày nặng như vách thành đồng, lừng lững giữa thiên địa, che trọn thân hình hắn. Linh văn trên đó bắn ra từng tia quang mang, khiến cả tấm thuẫn trông vững chắc như núi Thái.
Lô Tốn quyết định liều mạng, dựa vào kiện pháp bảo theo hắn mấy chục vạn năm, gắng đỡ một kiếm của Tần Phượng Minh, tranh thủ thời cơ lao ra khỏi vòng vây.
Lúc này, nỗi sợ đã tràn ngập tâm hắn — độc tính đã xâm nhập thần hồn, pháp lực và linh thức giao loạn, nếu không ra khỏi nơi này, tất phải vong thân tại cốc.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ: độc dược kia là do đối phương rắc ra giữa thiên địa khi hắn chém chết nữ tu, hắn vì cứu nguyên hồn linh thể của nàng, hấp thu thiên địa chi năng mà không hay đã đem độc tố nạp vào thể nội.
Quả thật — hắn đã trúng kế!
Nhưng Tần Phượng Minh nào chịu để hắn thoát?
Một tiếng quát nhẹ, Huyền Vi Thanh Linh Kiếm bộc phát quang mang chói lòa, kiếm ý tung hoành như lôi đình, trút xuống như từng đạo thiên kiếp điện quang, oanh kích thẳng vào tấm hộ thuẫn hồng kim.
Tiếng kim thiết gào thét vang vọng, rồi “rắc!” — một âm thanh vỡ nứt chói tai như sấm động.
Tâm thần Lô Tốn kịch chấn, đau nhói như dao cắt, một cỗ sinh tử chi cảm dâng lên mãnh liệt.
Hắn thi triển thần thông ảo hóa, hóa thành một đạo hư ảnh nghênh diện với cự trảo của hung thú trước mặt.
Vô số kiếm quang ngũ sắc đan chéo, để lại trong hư không những lỗ hổng đen ngòm. Hư ảnh vỡ tan, chẳng thấy thân thể Lô Tốn đâu.
Thế nhưng ngay sau đó, “phanh!” — thân thể hắn như bao vải rách bị quăng ngược trở về, máu tươi phun ra, kèm theo tiếng rên trầm đục.
“Ha ha ha… Ngươi ngay cả trảo của hung thú còn tránh chẳng nổi, còn mơ thoát sao?”
Tần Phượng Minh cười vang, kiếm khí lập tức lại bao phủ toàn thân đối thủ.
Lô Tốn lúc này đã chẳng còn dáng vẻ ngạo mạn, nửa thân thể nát bấy máu me.
Nếu là ngày thường, hắn tránh chiêu ấy dễ như trở bàn tay; nhưng độc tính phát tác khiến pháp lực tắc nghẽn, phản ứng trì trệ, bị cự trảo đánh trúng chính diện.
May mà nhục thân hắn cực kỳ cứng rắn, nếu không, thân thể đã vỡ vụn từ sớm.
Bị đánh bay, chưa kịp ổn định, kiếm quang đã ập đến trước mặt. Những đạo kiếm khí kia dường như đoán trước đường hắn ngã, chờ sẵn, hội tụ mà đến.
Chưa chạm thân, mà kiếm ý đã khiến hắn rợn tóc gáy.
Kiếm khí chỉ là linh quang do pháp bảo bắn ra, nhưng kiếm ý thì khác — đó là khi đạo của người luyện kiếm đã cảm ngộ tới tầng pháp tắc.
Tần Phượng Minh năm xưa từng ngộ kiếm tại Khâu Nhận Sơn, tuy chưa nắm vững chân chính kiếm pháp chi tắc, song chỗ lĩnh hội kia đã vượt xa thường nhân.
Bởi vậy, trong mỗi đạo kiếm khí hắn xuất ra, đều ẩn chứa một tia kiếm ý chi linh— dù cực nhỏ, song chí mạng.
Bao nhiêu vạn năm qua, tam giới có mấy người làm được như hắn?
Lô Tốn muốn né tránh, nhưng đã vô vọng. Độc tố xâm nhập, khiến pháp lực và thần hồn vận hành ngược loạn, pháp thuật bị chế trệ, kiếm ý như sét đánh thẳng vào linh hồn.
Một tia thanh quang lướt qua — hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, rồi tri giác liền đoạn tuyệt.
“Ax, người đâu?!”
Tần Phượng Minh phi thân tới, ra tay điểm huyết, khắc chế thương thế, đồng thời đánh ra từng đạo cấm chế phong ấn lên thân Lô Tốn.
Ngay cả hồn phách nữ tu bên cạnh cũng bị hắn chế trụ, niệm quyết cường hành thu lại.
Song khi ngẩng đầu nhìn quanh, thân ảnh lão giả nọ đã biến mất — rõ ràng nhân lúc hắn toàn lực chế phục Lô Tốn, đã dùng bí thuật đào tẩu.
Tần Phượng Minh thở dài, quanh quẩn tìm khắp, vẫn không thấy tung tích.
Lão giả kia biết hắn luyện thành Hóa Bảo Quỷ Luyện Quyết — điều này khiến hắn vô cùng kiêng kỵ.
Nhưng sự đã rồi, hắn chỉ đành dứt bỏ truy đuổi, quay về phía khu vực truyền tống trận.
Còn những tu sĩ khác, trong cục diện đại loạn, cũng đồng loạt hướng truyền tống mà chạy.
Họ vốn tưởng đó là sinh lộ duy nhất…
Nào ngờ — vừa đặt chân vào trận, khi pháp quyết kích phát, truyền tống quang hoa ngũ sắc lóe rực — bỗng có tiếng hô thất thanh:
“Không ổn! Trận sắp nổ!”
Chưa kịp thoát thân, tiếng nổ như hỏa sơn bạo phát, năng lượng cuồng bạo quét sạch thiên địa.
Trận hộ vệ chỉ trụ vững mấy hơi, rồi nổ tung!
Mười mấy đạo thân ảnh bị cuốn ra ngoài, trong ánh sáng hủy diệt — sinh tử không rõ!