"Hồ đồ! Thiên giới há là nơi một tiểu tử như ngươi có thể tùy tiện xông vào sao!"
Thiết kích chống xuống đất, Tỉnh Tử Yến mặt lạnh như băng:
"Nếu phải dùng nữ nhân để đổi lấy trăm năm thái bình cho Ma giới, chức vị Ma Quân này ta không làm cũng được! Dù Lộc Bạch có gả cho ta hay không, nàng ấy cũng phải trở về!"
"Người đâu, ngăn hắn lại cho ta!"
Chàng nổi giận, dựa vào công lực còn non nớt, náo loạn cả điện Ma Quân.
Cuối cùng, Vô U Quân hạ lệnh nhốt hắn vào Ma Vực.
Sau đó, Thiên giới lại yêu cầu Hắc Long tộc cống nạp gân rồng của ấu long.
Vô U Quân thở dài một tiếng: "Tử Yến, đều là số mệnh. Trong tộc không còn ấu long nào nữa, chỉ còn ngươi... Nếu không vượt qua được cửa ải này, ngươi sẽ là tù nhân của Thiên giới."
Tỉnh Tử Yến quỳ xuống, lưng thẳng tắp, cười lạnh thành tiếng: "Vô sỉ."
Đêm hôm đó, Tỉnh Tử Yến bị người ta đè lên hình cụ, chàng còn sống sờ sờ bị rút đi nửa sợi gân rồng.
Nhìn Tỉnh Tử Yến thoi thóp, Vô U Quân chỉ im lặng nhìn chàng một cái, thở dài:
"Từ nay về sau, công lực phế bỏ, không còn là mối đe dọa với Thiên giới nữa. Thúc phụ không sống quá trăm năm nữa đâu, ngôi vị Ma Quân bù nhìn này, không biết phải làm đến khi nào."
Từ đó về sau, Tỉnh Tử Yến suy sụp.
Ngày ngày du sơn ngoạn thủy, không hỏi đến chính sự.
Sau đó nữa, tin ta c.h.ế.t truyền đến.
Tỉnh Tử Yến tự nhốt mình trong Đao sơn ba ngày ba đêm, khi xuống núi, chàng như biến thành một người khác.
Chàng tiến vào sâu trong Ma Vực, trải qua nguy hiểm trùng trùng, công lực đại thành.
Ngày rời khỏi Ma Vực, Vô U Quân qua đời.
Trong lúc trở về, Tỉnh Tử Yến dẫm lên vô số xương trắng, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ phản bội, cuối cùng ngồi lên ngôi vị Ma Quân.
Người ta đều nói, Thiếu chủ của Hắc Long tộc mất nửa sợi gân, đã phế rồi.
Nhưng chàng cũng đã đoạn cốt trọng sinh, đi đến ngày hôm nay.
"A Tỉnh, chàng đi chậm thôi, tận mắt nhìn ta báo thù cho chàng."
Dứt lời, một tiếng long ngâm vang vọng khắp đất trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thân thể Tỉnh Tử Yến dần dần tan biến trong không trung, bay lên trời.
Ánh sáng bị thứ gì đó che khuất, mây đen dày đặc, có thứ gì đó đang cuộn tròn trong mây.
"Là rồng!"
Có người chỉ lên trời hét lớn.
Ngay sau đó, tiếng long ngâm như nổ tung trên đỉnh đầu, chấn động khiến Ngọc Hoa lùi lại hai bước, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Một con rồng đen thò đầu ra từ tầng mây, đôi mắt màu vàng mang theo vẻ thờ ơ với chúng sinh.
Sắc mặt Ngọc Hoa cực kỳ khó coi, lập tức lui về phía sau.
Nhưng Hắc Long không muốn buông tha cho hắn.
Chàng chỉ cần giơ tay lên, là có thể khuấy động đất trời, dẫn đến một trận lôi kiếp.
Người của Thiên giới chạy tán loạn, sợ bị lôi kiếp vạ lây.
Tuy nhiên, Hắc Long lại như đang chơi trò trốn tìm với Ngọc Hoa, khi Ngọc Hoa tưởng rằng đã an toàn, chàng sẽ ném một tia sét xuống đầu Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa thẹn quá hóa giận, rút trường kiếm ra muốn chiến đấu với Hắc Long.
Không ngờ lại chọc giận chàng, một tia sét thật sự giáng xuống người Ngọc Hoa, kèm theo một cú vỗ của long trảo, vậy mà lại chặt đứt một cánh tay của Ngọc Hoa.
"Ta là Thiên Đế! Được vạn dân thờ phụng!"
Vì quá kinh hãi, hắn vậy mà lại lạc giọng.
Ngọc Hoa không muốn dây dưa, ném lại câu nói đó, nhanh chóng chạy về Thiên Cung, đến biên giới Ma giới, bị Hắc Long dùng một trảo bắt được, hung hăng đập xuống đất.
Khói bụi mù mịt, Ngọc Hoa nằm trong hố, thân thể tàn tạ.
Hắn vẫn còn giãy giụa, chậm chạp bò ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Chúng thần nghe lệnh, hộ giá... hộ giá..."
Thiên Đế Ngọc Hoa từng cao phong lượng tiết, giờ đây lại vô cùng thảm hại.
Cùng với một tiếng long ngâm cao vút, móng vuốt khổng lồ lại giáng xuống, tất cả trở về với sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Nâng móng vuốt lên, cuốn theo một đám khói bụi, Ngọc Hoa nằm yên trong đó, đã chết.
"Rút lui!"
Thiên Ma hai giới mất chủ, thiên hạ đại loạn.
Chúng thần ma như chim muông tan tác, chỉ còn lại ta, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Hắc Long cũng phát hiện ra ta, sau một tiếng long ngâm vang dội, chàng lao về phía ta.
Lũ tiểu yêu xung quanh kêu gào chạy tứ tán.
Ta là mục tiêu của Hắc Long, cho nên chạy cũng không thoát.
Trước mặt chàng, ta nhỏ bé như một con kiến.
Chàng dùng đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào ta.
"Chàng muốn mạng của ta sao?"
Nếu cái giá phải trả cho việc báo thù cho Tỉnh Tử Yến là như vậy, ta nhận.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Hắc Long giơ long trảo lên, chậm rãi đặt lên tóc ta.
Mắt chàng chớp chớp, có nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Tim ta thắt lại, thử hỏi: "A Tỉnh?"
Hắc Long thở hổn hển, gật đầu.
Quả nhiên là chàng!
"Chàng còn có thể biến trở lại không?"
Hắn lắc đầu một cái không rõ ràng, cơn gió nổi lên suýt thổi bay ta.
Long trảo mở ra, một mảnh vảy rồng nhỏ nằm trong lòng bàn tay.
Ta muốn lấy, nhưng thấy chàng lại thu về, sau đó lùi lại một đoạn, ngồi xổm xuống đất.