Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 98



Nhìn xem, "gặp mạnh thì mạnh" câu này thấy rõ ràng trên người bọn họ đúng không?. Mình chỉ cần mở đầu, những gì bọn họ làm được so tưởng tượng của mình còn tốt hơn. Chu Kiều Kiều rốt cục yên tâm. 

Thật vất vả đào xong ruộng nhà Đậu đại nương, Chu Kiều Kiều chuẩn bị trở về nhà. 

Lúc này, Trần đại thúc gọi Chu Kiều Kiều lại, “Kiều Kiều, nghe nói nhà ngươi thừa rất nhiều chuột đồng đúng không? Có thể bán ta một con được không?” 

Bên cạnh có người chê cười Trần đại thúc, “Ôi, Trần keo kiệt cũng bỏ tiền mua chuột đồng mắc như vậy làm đồ ăn sao?.” 

Thịt heo chỉ cần mười lăm văn một cân, đại đa số người muốn ăn thịt đều là mua thịt heo. 

Đối với bọn họ mà nói, ba mươi mấy văn một cân chuột đồng thì quá đắt. 

Trần keo kiệt cười hắc hắc, đại thúc trung niên gương mặt màu lúa mì là vẻ ngượng ngùng, “Thê tử quá cực khổ, ta muốn cho nàng bồi bổ.” 

Mặc dù Trần keo kiệt thực sự rất keo kiệt, nhưng lại rất thích tức phụ mình. Chỉ cần là Trần đại thẩm muốn, hắn có thể mua được liền khẳng định sẽ mua. 

Chu Kiều Kiều chậm rãi cười một tiếng, “Được, thúc một hồi tới nhà của ta cầm đi.” Trần đại thúc vội vàng tạ ơn nàng. 

Chu Kiều Kiều trên đường về nhà, Vương thẩm cùng Vương thúc mới vừa từ trong đất trở về. Hai người cũng là dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi. 

Nhưng Vương thẩm vẫn là cùng Chu Kiều Kiều chào hỏi, “Kiều Kiều, cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi nhắc nhở……” 

“Vương thẩm liền chớ khách khí với ta, ta chỉ nói vài câu thôi, chân chính làm việc là chính các ngươi.” 

“Vẫn cũng phải cám ơn ngươi, đúng rồi, ta có thể lấy một cây nhân sâm đổi chuột đồng với ngươi không?” 

Bà cũng muốn hầm thịt chuột đồng cho Lão vương bồi bổ thân thể. Nhưng là lại không nỡ lấy tiền mua. Muốn dùng thảo d.ư.ợ.c tự đào để đổi lấy. 

Chu Kiều Kiều không do dự liền đáp ứng. Cây nhân sâm kia phẩm chất không tính là quá tốt cuối cùng bị nàng lấy ra hầm canh gà rừng. 

Đương nhiên, đây cũng là việc về sau. Nàng trở về nhà thấy trên bàn một chậu khoai lang, khoai lang còn bốc lên hơi nóng, hiển nhiên là vừa mới bưng lên không lâu. 

Nàng đem áo tơi mũ rộng vành đặt ở cạnh cửa, vào nhà thay đổi giày ngồi ở cạnh đống lửa sưởi ấm một bên ăn khoai lang. 

“Thật xin lỗi, lúc đầu nói với các con là về làm đồ ăn ngon cho các con……” 

“Không có chuyện gì đâu nương, vẫn là tình hình trong đất ruộng quan trọng hơn. Nương, mưa này quá lớn, người đêm nay đừng đi Thâm Sơn.” 

Chu Kiều Kiều gật đầu, “Không đi, nghỉ ngơi thật tốt.” 

Ăn cơm, không bao lâu, Trần đại thúc cùng Vương thẩm đều tới bắt một con chuột đồng. Chờ bọn họ vừa đi, Chu Kiều Kiều liền gọi bọn nhỏ rửa mặt. Lên giường. 

“Tốt lắm, nương kiểm tra bài học của các con.” 

Bọn nhỏ cao hứng đọc thuộc cho Chu Kiều Kiều nghe. Vừa nghe hai đứa đọc xong bài học, ngoài cửa đột nhiên xông tới một nữ nhân toàn thân ướt đẫm. 

Nàng khoác áo trắng, tóc dài một nửa từ trên trán rơi xuống, ướt sũng chảy xuống tới bên hông. 

“Đại tẩu! Tẩu làm sao vậy?” 

Người tới, chính là đại tẩu ngơ ngẩn của Chu Kiều Kiều, Ngô Ngọc nương. 

Lúc này, Ngô Ngọc nương hoàn toàn không còn vẻ ngu dại ngu ngơ như trước đây, mà ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn Chu Kiều Kiều. 

Chu Kiều Kiều rung động trong lòng. Lập tức xuống giường, tiện tay khoác quần áo, mang giày, đi qua. 

Lại không nghĩ, thoắt một cái, Ngô Ngọc nương lập tức quỳ xuống trước mặt Chu Kiều Kiều. 

Kinh hoảng nói năng lộn xộn, “Van cầu ngươi, tha cho ta đi, ngươi bỏ qua cho ta đi, đời sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngươi.” 

Chu Kiều Kiều, “Sao…… Làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Nàng không rõ ràng cho lắm.

Ngô Ngọc nương khắp khuôn mặt là vết nước, cũng không biết là nước mưa vẫn là nước mắt.

Chỉ là ngón tay thon dài gầy gò kia của nàng hung hăng bắt lấy tay Chu Kiều Kiều.

Nhất quyết không chịu buông ra.

“Kiều Kiều, ngươi bỏ qua cho ta, ta về sau không còn mắng ngươi, ta không muốn bị đào mộ phần, ta không muốn trở thành cô hồn vô chủ, ta là nữ nhân của đại ca ngươi, ta không phải tiện phụ……”

Chu Kiều Kiều toàn thân run một cái.

Nghe những lời này.

Nghĩ đến chính là nguyên văn bên trong kết cục của đại tẩu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một nhà các nàng lần lượt c.h.ế.t sau nhiều năm, vào mùa thu năm đó, chất nhi nhà mẹ đẻ đại tẩu trong lúc vô tình va chạm phu nhân mới của Trương Hoài Ân.

Phu nhân mới của Trương Hoài Ân không buông tha, nhất định phải trừng trị bọn họ.

Khi đó Chu Kiều Kiều đã hối hận với nhà mẹ đẻ, tại vì đền bù đã hại c.h.ế.t đại tẩu, liền quỳ xuống cầu xin phu nhân mới tha cho bọn họ.

“A, ngươi lại đối với nhà mẹ của ngươi còn có tình nghĩa, thật sự là khó được nha.”

Chu Kiều Kiều nhìn hoa quý nữ tử ngồi ung dung ở chủ vị.

Cố nén nỗi hận của nàng cùng không cam lòng, dập đầu, “Cầu xin phu nhân tha cho bọn họ.”

Phu nhân mắt hạnh nhẹ giơ lên, nhàn nhạt nói câu tiếp theo, “Ngươi nghĩ vì bọn họ cầu tình, ta lại không cho ngươi như ý.

Chu Kiều Kiều, ta ngược lại là muốn nhìn một chút, nếu người Ngô Gia biết bọn họ bởi vì ngươi mà gặp tai bay vạ gió, có thể hận ngươi hay không?.”

Không bao lâu, Chu Kiều Kiều liền nghe nói chất tử Ngô gia bị bệnh nặng.

Khắp nơi không tìm được cách chữa trị.

Một lang trung đi ngang nói chỉ cần lấy tro cốt người thân nhất của hắn làm thuốc, liền có thể chữa khỏi hẳn.

Khi đó lão nhân Ngô gia còn rất kiện toàn, cả gia gia cùng nãi nãi đều là khỏe mạnh, tự nhiên không thể đào mộ phần lão tổ tông, cũng chỉ có thể đào mộ thân cô cô Ngô Ngọc nương này.

Ngô gia người không dám đào người Chu gia mộ phần.

Cuối cùng, là phu nhân buộc Chu Kiều Kiều đi đào Ngô Ngọc nương mộ phần.

“Kiều Kiều ~ ~” Ngô Ngọc nương khóc lớn một tiếng, đem Chu Kiều Kiều từ trong dòng hồi tưởng lôi đi.

Nàng vội vàng đỡ Ngô Ngọc nương dậy.

“Sẽ không, đại tẩu, đây chẳng qua là một cơn ác mộng, ta sẽ không đối với tẩu như vậy.”

Nàng dốc lòng an ủi Ngô Ngọc nương, Ngô Ngọc nương dần dần bình tĩnh trở lại.

Cùng Chu Kiều Kiều ngồi ở cạnh đống lửa, trong đôi mắt là sự sợ hãi sau khi sống sót sau t.a.i n.ạ.n cùng ngơ ngác.

“Đừng sợ, về sau ta sẽ không lại tổn thương tẩu.”

Chu Kiều Kiều nhẹ giọng nói.

Trong nguyên thư thực tế cảnh ngộ của Ngô Ngọc nương quá thảm, ngay cả người ngoài như Chu Kiều Kiều cũng nhịn không được vì nàng cảm thấy bi ai.

Tuyền Lê

Những việc kia không phải mình làm, không phải mình nên gánh vác nhân quả.

“Kiều Kiều, đừng đào mộ phần ta…… Ta không muốn bị nghiền xương thành tro, ta không nghĩ…… Không muốn ta bị đào”

Chu Kiều Kiều nhìn dáng vẻ lải nhải của nàng, nội tâm vô cùng phức tạp.

Thế nhưng…… Nàng làm sao lại mơ tới trong kết cục của nguyên thư ?

Chỉ chốc lát sau, Chu Đại Sơn cùng Chu mẫu tìm tới, trên người bọn họ đều mặc áo tơi mang theo mũ rộng vành.

Chu Đại Sơn đi qua đỡ Ngô Ngọc nương, Ngô Ngọc nương lúc trong n.g.ự.c hắn an tĩnh như mèo con bình thường.

Đôi tay vẫn để trên eo của hắn, đôi mắt tội nghiệp.

“Quấy rầy muội, thật xin lỗi.”

“Không có việc gì, nàng chỉ là gặp ác mộng, cũng là ta trước kia để nàng chịu quá nhiều ủy khuất, ta mới là người nên nói xin lỗi.”

Chu Đại Sơn há to miệng.

Cuối cùng vẫn là không nói ra lời.

Chu mẫu cũng nhìn Chu Kiều Kiều thật sâu, cùng Chu Đại Sơn đỡ Ngô Ngọc nương rời đi.

Chu Kiều Kiều nhìn thân ảnh bọn họ rời đi.

Nhịn không được trong lòng bi thương.

“Nương, nghỉ ngơi đi.” Miên Miên đúng lúc đó lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ lung tung của Chu Kiều Kiều.

“Ai, Được.”