“Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày các con đọc sách một canh giờ, chờ các con đem huấn văn học xong, nương liền mua cho các con Tam Tự kinh, từ tập, thi tập……”
Nàng muốn cho hai đứa từng quyển từng quyển mua về, để các nàng học.
Ai nói nữ tử không tài mới là đức?
Rõ ràng là nữ tử có tài tự thân có ánh sáng.
Tuyền Lê
Hai đứa bé vui vẻ không thôi.
Nguyên lai, nữ hài tử cũng là có thể đọc sách.
Thật tốt.
Từ ngày đó trở đi, hai đứa bé mỗi ngày giờ chính Mão rời giường, đọc sách một canh giờ rồi rửa mặt ăn cơm, lại bắt đầu giúp Chu Kiều Kiều làm việc.
Ngày này, Chu Kiều Kiều sáng sớm dậy đi vào Thâm Sơn, liền dặn dò Miên Miên, “Chờ khi Tần thúc đến, các con đem con thỏ đưa cho hắn, thu ba trăm văn tiền, đem tiền đặt ở chỗ hốc bên trong, ban đêm nương về sẽ đem đồ ăn cho các con.”
“Được, con đã biết rồi nương, nương đi Thâm Sơn cẩn thận chút.”
“Ừm, ngoan.”
Chu Kiều Kiều sờ sờ đầu hài tử.
Lúc này mới quay người rời đi.
Thuận Thuận chạy đi theo mấy bước, bị Miên Miên bế trở về.
Đem Thuận Thuận ôm vào trong ngực, Miên Miên ôn nhu đối với Thuận Thuận nói, “Em mau mau lớn lên, đi theo nương vào Thâm Sơn bảo vệ nàng có được hay không?”
Thuận Thuận cũng không biết có nghe hiểu không.
Dù sao là há to miệng, "ô ô" hai tiếng.
Miên Miên vào nhà, cho nó uống nước cháo.
Chu Kiều Kiều đi vào Thâm Sơn, lần này, nàng không có đi vào sâu bên trong, chỉ là đi bên ngoài vùng biên của Thâm Sơn, săn đều là gà rừng, thỏ rừng, vịt hoang, chuột đồng những loại này dễ bán.
Mắt thấy săn được không sai biệt lắm, lúc này mới cõng giỏ ra khỏi Thâm Sơn.
Sau khi đi ra, nàng trực tiếp đi Dân Sinh tửu lâu.
“Chu Nương Tử, ngươi đến rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần lão bản tâm tình có vẻ tốt.
Thấy Chu Kiều Kiều đến, tự mình qua tới đón tiếp không nói, còn đưa cho nàng một nắm đậu phộng.
Chu Kiều Kiều buông giỏ thịt rừng xuống, để người phòng bếp cầm lấy đi cân số lượng.
Sau đó nhận lấy đậu phộng.
“Tạ ơn Trần lão bản.”
Hai người đứng ở phía sau bếp trong tiểu viện.
Trần lão bản tâm tình rất tốt hỏi Chu Kiều Kiều, “Trong ba ngày ngươi có thể cho ta thêm mười con chuột đồng? Vương viên ngoại ba ngày sau muốn đặt bàn tiệc, điểm danh muốn món ăn ‘giấm m.á.u chuột đồng’ này.”
Dân Sinh tửu lâu hiếm khi được làm bàn tiệc như thế này.
Trần lão bản cũng muốn nhân cơ hội này kiếm thêm một chút.
Chu Kiều Kiều lúc nghe ba chữ ‘Vương viên ngoại’, liền hơi lo lắng một chút.
Nhưng vẫn lập tức nói, “Đương nhiên có thể, ta chậm nhất hôm sau sẽ đem tới cho ông.
Chỉ là không biết Vương viên ngoại trong nhà là có việc vui gì sao? Làm sao đột nhiên muốn làm tiệc?”
Nàng bát quái một chút.
Trần lão bản cười ha ha một tiếng, nếp nhăn khóe mắt cười đến run rẩy, “Nghe nói là muốn nhận một Nhi Tử, những người có tiền này nha, có chút việc nhỏ liền muốn náo nhiệt một chút.
Ai không biết làm nhi tử Vương viên ngoại đều là đồ chơi của ông ta mà thôi?
Mà thôi mà thôi, chuyện của người ta cũng không phải chúng ta có thể quản. Chỉ cần lúc hắn bày tiệc chúng ta có thể kiếm tiền là tốt rồi.
Quyết định như vậy đo, ta sẽ không tìm người khác mua, ngươi nhưng nhất định phải đưa tới cho ta đó.”
Chu Kiều Kiều lên tiếng.
Tâm tình có chút nặng nề, mặc dù đã cùng Trương Hi đoạn tuyệt quan hệ, nhưng nghe tin tức như vậy nàng vẫn là cười không nổi.
“Đúng rồi, ta chỗ này có hai đôi dây hoa cỏ, là hai ngày trước có một khách nhân làm rơi, bọn họ sớm đã rời đi, chắc là sẽ không trở về lấy.
Nhà ta cũng không có cô nương, nghe nói Chu Nương Tử trong nhà có hai nữ nhi, ngươi lấy về cho các nàng chơi đùa đi.”
Dây hoa cỏ là dùng màu hồng chỉ thêu những bông hoa nhỏ, cái đuôi còn giữ chỉ thêu màu hồng rất dài, có thể dùng bện tóc, có thể dùng cố định dây buộc tóc.