Chu Kiều Kiều rốt cuộc biết thế nào là tức đến muốn cười.
Nàng hiện tại thật sự mắng không ra lời, chỉ muốn cười.
Thật là... Một luận điệu thật tiện!
Chu Kiều Kiều kéo Nam Nhi ra phía sau, không cho nàng lại bị người khác nhìn chằm chằm.
Mình đối mặt với ánh mắt của Chu Hoa Bỉnh, "Theo ý của thôn trưởng, vậy Tần Ngọc Hà cũng hẳn là phải tỉnh táo lại một chút, vì sao ta không đ.á.n.h người khác, lại cố tình đ.á.n.h nàng ta?
Tuyền Lê
Có phải là nàng ta bình thường không đủ cố gắng hòa thuận với dân làng, đắc tội với ta."
Lời vừa nói ra.
Chu Hoa Bỉnh cũng sững sờ.
Cái này...
Đây không phải là xuyên tạc sao?
Chu Hoa Bỉnh nhìn Tần Ngọc Hà vẫn chưa lấy lại tinh thần, nàng ta còn có chút ngây ngốc, trong mắt còn có sợ hãi, có thể thấy được bị đ.á.n.h không nhẹ, bị dọa cho phát ngốc.
Hắn nhìn chằm chằm Chu Kiều Kiều, "Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý!"
Chu Kiều Kiều dang hai tay ra, ngữ khí bình thản, "Ta chỉ là dựa theo thuyết pháp của thôn trưởng để giải thích, nếu thôn trưởng nói ta không nói đạo lý, vậy ông há không phải là đang nói chính ông sao?"
Lần này, đám người xem náo nhiệt cũng sôi trào.
"Chu Kiều Kiều lá gan quá lớn, sao dám nói chuyện với thôn trưởng như vậy?"
"Đúng vậy, không có quy củ, không có giáo dục, thôn trưởng phải hảo hảo giáo huấn nàng."
"Thế nhưng là... Các ngươi không cảm thấy nàng nói rất có đạo lý sao?"
"Có đạo lý gì? Đánh người có đạo lý sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Là Chu Hữu Mễ trước mắng c.h.ử.i người trước."
"Vậy Nam Nhi có thể mắng lại hoặc là đi tố cáo mà, dựa vào cái gì đ.á.n.h người? Dù sao đ.á.n.h người chính là không đúng."
...
Nhất thời, các thôn dân cũng không đưa ra được cái cách nói đúng sai.
Chu Hoa Bỉnh tức giận đến vừa tức vừa chỉ Chu Kiều Kiều, ngón tay đều sắp chọc vào mũi nàng, "Chu Kiều Kiều, ta là Nhị gia gia của ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy à?
Ngươi tin hay không, ta để cha ngươi đ.á.n.h ngươi một trận! Để ngươi trước mặt bao nhiêu dân làng mất hết mặt mũi."
Chu Kiều Kiều ngước nhìn ánh mắt của Chu Hoa Bỉnh, không hề lùi bước, "Nhị gia gia không nên tức giận, dù sao chỉ cần một câu nói của ngươi, ta bị nhiều áp lực cũng sẽ bị trừng phạt.
Bất quá... Nhị gia gia thân là thôn trưởng, đọc đủ thứ kinh thư, biết đại nghĩa, phân rõ đúng sai, ngài thật sự cảm thấy giữa Chu Hữu Mễ và Nam Nhi, sai lầm là ở chỗ Nam Nhi sao?"
Chu Hoa Bỉnh bị Chu Kiều Kiều vừa đ.ấ.m vừa xoa một trận ép hỏi, ngây ngẩn cả người.
Trong đầu thoáng qua lời của Chu Kiều Kiều, cảm thấy có đạo lý, liền tiến thoái lưỡng nan.
Ông là thôn trưởng, phân biệt đúng sai, công chính liêm minh là tố chất cơ bản .
Nhưng... Nhưng Chu Hữu Mễ là con trai độc nhất của lão Tứ, làm sao có thể so sánh với một nữ nhi như Nam Nhi với hắn?
Ông ta suy nghĩ, muốn làm sao mới có thể không khiến người ta nhìn ra sự thiên vị đối với Chu Hữu Mễ...
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng mới không khiến người ta cảm thấy hắn đối với Chu Hữu Mễ là bất công, đó chính là người sai là Nam Nhi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Ý của ta là, ban đầu con cái cãi nhau là chuyện rất bình thường, thế nhưng Nam Nhi sai ở chỗ không nên làm người ta bị thương.
Chính ngươi cũng là làm nương, nếu có người cùng nữ nhi ngươi cãi nhau, không cãi lại liền đ.á.n.h người, ngươi sẽ nghĩ thế nào?
Chúng ta gặp chuyện cần đứng từ góc độ người xem để phán xét đúng sai, nếu không thì đó là không công bằng.”
Hắn cho rằng, nói như vậy là công chính.
Các thôn dân cũng hẳn là không nói hắn không đúng.
Thế nhưng… Hắn vạn vạn không ngờ tới, Lưu Trường Thiệt ở một bên lại là người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối.
“Thôn trưởng, người nói vậy là không đúng rồi, ta cũng là nương, ta dạy nhi tử ta câu nói của Chu Kiều Kiều là có thù tất báo, hoặc là thua miệng hoặc là thắng tay, không thể mềm yếu.”