Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 79



Chu Kiều Kiều gật đầu.

Mình quả nhiên không nhìn lầm, Miên Miên đúng là một đứa trẻ chăm chỉ cầu tiến, đứa trẻ này, nếu đặt ở thời hiện đại, thì thế nào cũng là hạt giống của 985, 211.

Tuyền Lê

Đáng tiếc.

Buổi chiều hôm đó, Chu Kiều Kiều đi vào thành.

Mua một ít bông vải để làm quần áo mùa đông, kim chỉ, lại mua một cuốn « Huấn Đương Văn », còn mua ba cân đào.

Tất cả hết ba trăm sáu mươi văn tiền.

Trên đường trở về, Chu Kiều Kiều lại gặp nương Hầu Tử.

“Đại nương…… Chân của người đã đỡ chưa?”

Nương Hầu Tử đang nhổ cỏ trong ruộng, nghe tiếng ngạc nhiên đi đến bên bờ ruộng.

“Chu nương tử, ta tốt hơn nhiều rồi, thương thế của ngươi…… đã khỏi rồi sao? Lần trước thật sự là quá vô ý rồi.”

Chu Kiều Kiều cười ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh.

Vừa hay nàng cũng đi có chút mệt, cùng nương Hầu Tử nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi một chút.

“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nữa.

Ruộng màu mỡ này là của nhà các ngươi sao? Đây là muốn xới lên để trồng cái gì vậy?”

Nương Hầu Tử ngồi bên cạnh Chu Kiều Kiều, nhìn một mảnh ruộng lớn, nói, “Ta muốn xới lên trồng chút rau củ, nhưng Hầu Tử không cho……

Ai, đều tại thân thể này của ta không tốt, hắn là sợ ta mệt.”

Chu Kiều Kiều nhớ tới điều gì, “Lần trước ta nghe nói nhi tử của ngươi là đầu bếp trong thành phải không? Vậy thì thu nhập tốt, hắn để ngươi nghỉ ngơi thì ngươi cứ nghỉ ngơi đi, miễn cho hắn còn phải lo lắng.”

Nương Hầu Tử thở dài thật sâu, “Ta biết hiện tại làm việc ở tửu lâu cũng không dễ dàng, cho nên muốn vì hắn giảm bớt chút gánh nặng.”

“Đúng rồi, nhi tử của thẩm làm đầu bếp ở tửu lâu nào?”

“Tửu lâu Dân Sinh .”

Chu Kiều Kiều mắt sáng lên, “Dân Sinh? Là Dân Sinh tửu lâu ở hẻm Hoa Ngữ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đúng vậy.”

“Ta hiện tại đưa thịt rừng cho Dân Sinh tửu lâu, Trần lão bản kia là người tốt, làm đầu bếp cho hắn rất tốt, thẩm không cần quá lo lắng.”

“Có thật không? Vốn Hầu Tử có kể về người nữ nhân tài giỏi kia chính là ngươi sao? Thật sự là quá khéo, cũng phải, ta cũng chưa từng thấy người nữ nhân nào giỏi giang hơn ngươi, thế mà còn có thể vào Thâm Sơn đi săn……

A, ngươi đã biết đi săn, tại sao không săn được rồi mang làm đồ ăn rồi đem bán? Như vậy so với ngươi trực tiếp bán thịt rừng còn kiếm được nhiều tiền hơn.”

Chu Kiều Kiều bất đắc dĩ cười cười, “Ta làm chút đồ ăn thường ngày thì được, cái khác thì không được.”

Con ngươi của nương Hầu Tử xoay một vòng, sau đó mắt sáng lên, “Ngươi không được, nhưng con của ta được, hai người các ngươi hợp tác một chút chẳng phải tốt rồi sao?”

Chu Kiều Kiều hơi sững sờ.

Nàng chưa hề nghĩ qua phương diện này.

Nhưng là hiện tại nương Hầu Tử nương vừa nhắc tới, nàng ngược lại là cảm thấy đó là một ý kiến không tồi.

Nương Hầu Tử nói, “Chu Nương Tử, nếu ngươi đồng ý, ta quay đầu liền cùng nhi tử ta nói một tiếng, hỏi một chút ý kiến của hắn.

Nếu hắn đồng ý, về sau ngươi đi săn, hắn làm thành đồ ăn, ta phụ trách ban ngày đẩy lên trên trấn đi bán.

Ba người chúng ta phân công hợp tác, khẳng định không có vấn đề.”

Nàng hưng phấn, vui vẻ đến muốn c.h.ế.t.

Chu Kiều Kiều nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, “Được, Trần lão bản bên kia là muốn ta mười ngày đưa một lần thịt rừng, nếu ngươi bên này cũng muốn, ta có thể lên núi thường xuyên một chút.”

Liền vui vẻ như vậy định ra.

Chu Kiều Kiều lúc trở về đã là cuối giờ thân.

Nàng đem cơm hấp lên, lại đi vườn rau bên trong.

Lúc này, vườn rau bên trong cải trắng đã mọc lên cây con, nhìn xem rất khả quan, Chu Kiều Kiều nhổ mấy cây cỏ dại, lại cầm tiền đi đến nhà Lưu Trường Thiệt.

“Lưu đại tẩu……”

Lưu Trường Thiệt đang nấu cơm.

Nhà nàng ở cửa phòng bếp chính đặt vào một trái bí đỏ lớn, một sọt rau muống lớn.

“Là Kiều Kiều sao, ngươi tìm ta có chuyện gì?”