Tần Hữu nghe người ta cái này là vì báo ân, thật không biết nên nói cái gì.
Chu Kiều Kiều cười nói, “Đều không có chuyện gì, không cần lo lắng, các ngươi còn có việc bận, liền đi làm việc trước đi.”
Dâng hương là đại sự.
Mặc kệ là nói chuyện phiếm uống trà hay là cảm ân, đều có thể hôm nào lại nói.
Đại nương ngẩng đầu nhìn thời gian, đúng là không sớm, liền nói vừa nói, “Được, vậy chúng ta ngày khác lại chuyên đến nhà bái tạ, Tiểu Nương Tử, chúng ta đi trước.”
Sau khi hai người rời đi.
Chu Kiều Kiều nói với Tần Hữu, “Vương thúc buổi sáng ra ngoài, ngươi chờ một lát.”
Tần Hữu gật đầu.
Nhưng hắn không có nhàn rỗi, hỗ trợ đem nóc phòng bếp cố định những bó cỏ trên đó lại một chút.
Nhổ sạch cỏ dại trong vườn rau diếp cá.
“Vương thúc, thúc đã trở về, ta có người bằng hữu muốn tìm ngươi mua rượu.”
Tần Hữu nghe tiếng nói.
Quay đầu.
Bằng hữu?
Hắn nhìn nàng trong mắt là một tia nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.
Vương thúc trên vai gánh cái cuốc, cuốc bên trên còn dính bùn nhão.
Hắn nghe tiếng nhìn lên, liền thấy Tần Hữu đang phủi đất cát dính trên tay.
Cười nói, “Được, vào đây đi.”
“Được, đa tạ đại thúc.”
Hắn quay người cùng Chu Kiều Kiều nói hai câu, lúc này mới đi vào nhà Vương thúc.
Thời gian khoảng một chung trà sau, Tần Hữu trở về, cầm trong tay hai cái ống trúc đựng rượu.
“Ngươi ở nhà một mình không vấn đề gì chứ?”
Hắn vẫn còn có chút lo lắng.
Chu Kiều Kiều gật đầu, “Không có chuyện gì, bọn nhỏ cũng sắp về rồi.”
Tần Hữu lúc này mới yên lòng rời đi.
Quả nhiên, Tần Hữu đi không lâu, Miên Miên cùng Nam Nhi liền trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các nàng nhặt được một gùi nấm nhỏ.
“Nương, chúng ta buổi tối ăn súp nấm đi.”
“Được, nương cho các con làm súp nấm, lại xào thêm rau hẹ trứng gà.”
Buổi chiều, Chu Kiều Kiều bắt đầu nấu cơm, sau gần nửa canh giờ, mùi hương đậm đặc súp nấm hiện ra bóng loáng, màu xanh vàng rau hẹ trứng tráng mỹ vị ngon miệng.
Ba chén lớn cơm trắng tràn đầy bốc khói càng khiến người ta chảy nước miếng.
Nam Nhi vui vẻ liền muốn cầm lấy đũa ăn cơm.
Miên Miên giữ chặt nàng, nghiêm túc nói, “Nương còn chưa lên bàn, muội sao có thể động đũa?”
Chu Kiều Kiều từ phía sau đặt lên bàn một bát củ cải khô dưa muối.
“Đây là Vương thẩm ướp củ cải khô, các con cũng nếm thử.”
Buổi chiều lúc nàng đang chuẩn bị nấu cơm, Vương thẩm đem qua nửa bát củ cải khô đến.
“Kiều Kiều, đây là tay nghề của quê thẩm, cũng không biết ngươi ăn có quen không, ngươi nếm thử, nếu là ăn ngon, thẩm lần sau lại đem cho ngươi.”
Chu Kiều Kiều ngồi xuống, cầm lấy đũa.
Dù Nam Nhi đã thèm chảy nước miếng, vẫn nhìn về phía tỷ tỷ trước.
Chờ tỷ tỷ cầm đũa lên, nàng mới cầm lấy đũa.
Một đũa nấm vào bụng, Nam Nhi cười thỏa mãn nói, “Tỷ tỷ, chúng ta nhặt nấm ăn ngon thật.”
Trơn mềm thơm ngon.
Nếu có thể phối hợp chung thịt gà, ăn càng ăn ngon hơn.
Đáng tiếc nương đang bị thương, mấy ngày nay không thể đi săn.
Miên Miên nếm thử một miếng, thỏa mãn gật đầu.
Sau đó nhìn về phía Chu Kiều Kiều, “Nương, người thử một chút.”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều ăn một miếng, hướng Nam Nhi cùng Miên Miên khen, “Các con quá lợi hại, các con làm sao biết những nấm nào ăn ngon? Nương sống hai mươi mấy năm, ở phương diện này còn không bằng các con biết nhiều như vậy.”
Hai đứa bé nghe nương tán thưởng, càng vui vẻ không thôi.
Người một nhà đang lúc vui vẻ ăn cơm, bên ngoài hàng rào nghe thấy tiếng của một nam hài.
“Mấy người các ngươi ngược lại là khoái hoạt rất……”
Mấy người đồng thời nhìn ra ngoài, mới nhìn thấy lúc này đã hoàng hôn, một nam hài tử gầy yếu người đầy bùn đất đứng tại cổng hàng rào.