Lưu Trường Thiệt nói xong vội vã rời đi, Chu Kiều Kiều lúc này mới quay người trở lại trong viện.
Trên nóc nhà Thất thúc nhịn không được cười nói, “Chu nha đầu, ngươi còn rất thông minh nha.”
Ông sống mấy chục năm, chỉ cần ở trước mặt ông nhìn thoáng qua sự việc như vậy, ông liền biết là chuyện gì xảy ra.
Đối với cách làm của Chu Kiều Kiều, ông rất là tán thành.
Tần Hữu có chút không hiểu, vì sao Chu Kiều Kiều rõ ràng đã trả tiền công cho Thất thúc, lại hỏi vay tiền tẩu tử kia.
Chẳng lẽ là nàng thật sự không có tiền?
Hắn mím môi do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, “Chu Nương Tử, nếu ngươi không đủ tiền, có thể nói với ta, ta cho ngươi mượn.”
Hắn hiện tại cảm thấy tạm thời không thể cùng Chu Kiều Kiều thẳng thắn nói với nàng rằng hắn không thể đáp lại tâm ý của nàng.
Nếu không nàng chẳng phải là càng thương tâm sao?.
Chu Kiều Kiều có chút sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, “Tạ ơn hảo ý của Tần đại nhân, không cần đâu, ta có đủ tiền.”
Tần Hữu nhíu mày, dứt khoát quay đầu nhìn nàng, không đồng ý nói, “Ngươi cũng là một nữ tử yếu đuối, thật không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.
Ngươi nói đi, còn thiếu bao nhiêu bạc?”
Hắn không thể đáp lại tâm ý của Chu Nương Tử.
Nhưng về vật chất thì vẫn có thể giúp nàng.
Chu Kiều Kiều, “……” Ai có thể nói cho nàng hiện làm như thế nào cự tuyệt quyết tâm trợ giúp Tần đại nhân không?
Nàng thật sự không cần Tần đại nhân cho vay nàng đâu.
Thất thúc cười "Ha ha" một tiếng.
Ông ngồi trên nóc nhà cười như được mùa.
“Ngươi tiểu tử ngốc này, Chu nha đầu không có khách khí với ngươi, nàng thật không cần tiền, ngươi nếu thật muốn giúp nàng, giúp sửa nóc nhà nàng sửa xong là được rồi.”
Tần Hữu ngẩn người vẫn không hiểu rõ.
Đối nhân xử thế , hắn không bằng Chu Kiều Kiều có thể đối xử linh hoạt nhanh nhẹn.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, hai đứa bé trở về.
Kiều Kiều đưa Miên Miên 20 văn tiền, “Con đi tìm Vương gia gia hỏi một chút chỗ ông ấy có thể hầm canh gà rừng với d.ư.ợ.c liệu không, nếu có, mua một chút đem về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được, nương, con đã biết.”
Chu Kiều Kiều đi ra sau nhà, tránh mọi người, từ không gian mua một con gà rừng.
Tuyền Lê
Ra phía sau.
Nàng liền bắt đầu xử lý lông con gà rừng rửa sạch sẽ.
Thất thúc dù vừa gặp Chu Kiều Kiều nhưng hiểu ý tứ của nàng.
Hắn tiếp tục trải cỏ bó, vừa cùng Tần Hữu nói chuyện, “Tiểu Nương Tử này là một người hiểu chuyện, Hữu Nhi, chuyện của Vân nương đã qua lâu như vậy, ngươi cũng nên nhìn về phía trước.”
Lần này, Tần Hữu nghe hiểu.
Hắn mấp máy môi.
Hướng cỏ bó trên bôi một tầng bùn nhão, phía trên lại trải lên một tầng cỏ bó.
Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng, “Thất thúc, ta còn không có quên được Vân nương, nếu ta hiện tại cùng Chu Nương Tử, đó là đang lừa nàng, như vậy là không công bằng với nàng.”
Không thích người ta, thì không nên ở bên người ta.
Đây là nguyên tắc của hắn.
Thất thúc thở dài một tiếng.
“Ngươi đứa nhỏ này, ngươi thật cứng đầu. Trên đời này biết bao đôi phu thê, có mấy đôi là thật sự vì tình mà bên nhau?”
Tần Hữu cười yếu ớt nói, “Không yêu mà miễn cưỡng ở bên nhau, sẽ không vui.”
Nụ cười của hắn không chạm đến đáy mắt.
Thất thúc thấy đau lòng, cũng không biết khuyên như thế nào.
Chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm việc.
Chu Kiều Kiều rất nhanh đã xử lý xong gà rừng, cho vào trong nồi chậm rãi hầm, lúc này mới lại đi ra ngoài làm bùn nhão.
Ăn cơm trưa, bọn họ một lát không rảnh rỗi lại tiếp tục làm việc.
Mãi cho đến giờ Dậu, Tần Hữu cùng Thất thúc mới tuyên bố đại công cáo thành.
Chu Kiều Kiều nhìn nóc nhà mới tinh , chắc chắn, trong lòng đầy cảm giác thỏa mãn cùng an toàn.
“Lần này tốt lắm, chúng ta không cần ở ‘nhà ngập nước’ rồi.”
Tần Hữu cũng cảm khái, “Sau này mẹ con các ngươi ba người cuối cùng là có thể yên tâm mà ngủ rồi.”