Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 42



Nàng nghĩ, về sau bán cho Triệu lão bản cũng sẽ là cái giá tiền này.

“Được.”

“Đúng rồi, ta hôm nay lại bắt được chuột đồng, ngươi còn cần không?”

“Muốn, ta đi lấy ngay bây giờ.”

Nàng đi theo Chu Kiều Kiều cùng nhau về nhà.

“Ta hết thảy săn ba con Trúc Thử, cho ngươi hai con.”

Còn lại, nàng sẽ mang cùng con vật khác đưa đến bán ở Ngũ Vị Hương tửu lâu.

Chu Dương thị ánh mắt nhìn trên con chuột đồng còn lại, con này chắc khoảng 3 cân, nàng có thể kiếm được khoảng 15 văn chênh lệch...

Nàng có chút tiếc nuối.

“Kiều Kiều, một con kia cũng bán cho ta đi.”

Chu Kiều Kiều không có giấu giếm, nói thẳng, “Ta muốn đưa đến trong thành bán, có người muốn mua.”

Chu Dương thị kinh ngạc.

Khó trách nàng hào phóng như vậy không trách mình hẹp hòi, nguyên lai là đã đã tìm được người mua.

Trong lòng nàng cảm giác khó chịu, nhưng cũng không có ý ngăn cản con đường buôn bán của người khác.

Nàng chỉ có thể cười gượng, trả tiền cho hai con chuột đồng, sau đó tiếc nuối quay người rời đi.

Lúc rời đi, trong nội tâm nàng suy nghĩ, nàng không cùng Chu Kiều Kiều độc quyền mua chuột đồng, có phải là không tốt lắm?

Chu Kiều Kiều thì là không có nghĩ nhiều như vậy, quay người gọi bọn nhỏ đem mấy con cua đi chưng.

Nàng trước cho con cua bỏ vào bồn có bỏ muối, dùng nước muối ngâm mấy con cua một thời gian, nàng nhìn xuống con mèo bị thương, cùng sử dụng rơm rạ làm cho cho mèo một cái ổ, sau đó đặt ở góc tường chỗ duy nhất không bị mưa dột ướt.

Làm xong những việc này, nàng lại rửa tay đi làm sạch mấy con cua, sau khi làm sạch sẽ để vào trong nồi, cho một nửa bát rượu, nước, vài miếng gừng…… Bắt đầu chưng.

Mấy con cua không tốn thời gian chưng lâu, bưng lên bàn, nàng cầm một cái bát sạch bỏ vào hai con cua đưa cho Miên Miên, “Con mang cho Vương nãi nãi sát vách nhà mình.”

Nếu không phải có bọn họ hỗ trợ dẫn đường, nàng cũng không thể thu hoạch được lợn rừng.

Người với người, là phải biết cảm ân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ Miên Miên trở về, các nàng người một nhà mới bắt đầu ăn con cua đầu tiên.

“Oa oa oa”

“Ngon quá……”

Nam Nhi ăn đến híp mắt, hận không thể đem hết vỏ cua đều ăn đến sạch sẽ.

Miên Miên cũng là mặt mũi tràn đầy thỏa mãn, nhưng là vẫn là lặng lẽ ăn.

Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy không giống hương vị ăn hồi trước, nàng cũng không biết mình làm không tốt bước nào.

Ăn xong mấy con cua, Chu Kiều Kiều đi xào rau dại, trộn với cái rau diếp cá làm thành rau trộn, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, ba mẹ con ở trong sân, đầu tiên là đem rau diếp cá tại hàng rào bên tường trồng một vòng, lại làm thêm giá đỡ cho mấy loại rau dưa.

Làm xong một cái thì đặt tại bên tường gần chỗ gieo hạt giống, chờ dưa leo, đậu cô ve, mướp đắng mọc ra sau đó lại đi dựng thành giàn.

“Nương, buổi sáng có mặt trời, con muốn đi lên trên núi nhặt nấm đi.”

Trước mấy ngày có mưa, trên núi nấm khẳng định mọc ra rất nhiều.

Chu Kiều Kiều gật đầu, “Được, vậy các con cẩn thận một chút.”

‘Meo’

Mèo rừng cọ bắp chân Chu Kiều Kiều, đi đến bên chân của nàng, ghé vào trên chân nàng .

Tuyền Lê

‘Meo’

Chu Kiều Kiều cười cười, sờ sờ đầu nó.

“Mày không phải mèo rừng sao? Làm sao lại dính người như thế?”

Bình thường mà nói, mèo rừng hẳn là hung mãnh lại tránh xa con người.

Miên Miên đột nhiên nhớ tới cái gì, cao hứng nói, “Nương, con đã quên nói cho người, buổi chiều lúc con kiểm tra vết thương cho nó, phát hiện chân của nó có viết ba chữ, hẳn là do người viết, nhưng con tẩy rửa cách nào cũng không sạch.”

Chu Kiều Kiều kinh ngạc, lấy chân con mèo lật xem.

Đúng là chỗ cái chân màu trắng có “ba” chữ, dùng t.h.u.ố.c màu không thể phai để viết, một chữ vô cùng đơn giản, mây trôi nước chảy, nét chữ hữu lực, còn có thể cảm giác một loại khí thế bàng bạc.

Chu Kiều Kiều chớp mắt nói, “Đây không phải là mèo rừng, rõ ràng là có người nuôi, không biết làm thế nào lưu lạc đến trên núi.”

Nhìn mấy chữ này, liền biết chủ nhân đối với nó rất coi trọng.