Chu Kiều Kiều lập tức nhảy xuống cây, nói: “Chúng ta mau đi.”
Nhân lúc bầy sói bây giờ không có tâm trí để ý đến họ, họ nên nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng…
Nàng quay đầu nhìn về phía bầy sói.
Thuận Thuận… nó phải làm sao đây?
Nàng bây giờ gọi Thuận Thuận đi, liệu có kinh động đến bầy sói không, lỡ như sói đầu đàn đi theo thì phải làm sao?
“Đi thôi, Kiều Kiều, đừng nhìn nữa!” Ngô Ngọc Nương gọi một tiếng. Nàng đã một tay dắt một đứa trẻ, vội vàng đi về phía trước.
Chu Kiều Kiều hoàn hồn, quay người dắt tay Nam Nhi theo kịp bước chân của Vương thúc và những người phía trước.
Cha nương nhà họ Đồng đã sớm bị khí thế của bầy sói và tiếng la hét đau đớn đến xé lòng của bọn cướp dọa cho mất hết cả tính khí, bảo làm gì thì làm nấy, kêu họ mau đi thì liền vội vàng đi.
Lần này, không một ai phản kháng.
Họ tiếp tục đi sâu vào trong.
Quãng đường tiếp theo rất thuận lợi, họ không gặp phải bất kỳ mãnh thú lớn nào nữa.
Chu Kiều Kiều tưởng rằng họ chỉ đơn thuần là may mắn, lại không biết rằng m.á.u của đám cướp kia đã thu hút toàn bộ lợn rừng, sói hoang và các mãnh thú khác trong vùng kéo đến.
Họ rời đi không lâu, nơi đó đã trở thành một tu la trường, bầy sói, lợn rừng, gấu đen… hòa bình chia nhau t.h.i t.h.ể của bọn cướp.
Nếu không, với một đám đông người vào núi như vậy, không thể nào lại yên bình đến thế.
Cuối cùng cũng đến được khoảng đất trống nhỏ. Chu Đại Sơn và Chương Nhân đang sửa nhà, đột nhiên thấy một đám người đông như vậy kéo đến, nhất thời có chút kinh ngạc.
Ngô Ngọc Nương lao thẳng vào lòng Chu Đại Sơn, vùi đầu khóc nức nở. Chu Đại Sơn biết nàng chắc chắn đã sợ hãi lắm, bèn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi.
Gia đình Lưu Trường Thiệt nhìn thấy chốn bồng lai tiên cảnh giữa Thâm Sơn, đôi mắt nhất thời sáng rực lên.
Trần Phát không nhịn được nói: “Chẳng hay ai mượn bút Mã Lương, vẽ nên cảnh xuân đệ nhất chốn Thâm Sơn.”
Lưu Trường Thiệt nhìn về phía Chu Kiều Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta ở đâu đây?”
Chu Kiều Kiều nhìn sang Vương thúc.
Vương thúc nói: “Nhà ngươi còn phải ở thêm người nhà mẹ đẻ của thê tử lão nhị, vậy họ cứ ở tạm nhà chúng ta trước đi. Phòng không nhiều, chỉ có thể chen chúc một chút, trải chiếu ngủ trên sàn nhà…”
Lưu Trường Thiệt vội vàng cảm tạ Vương thúc và Vương thẩm: “Được được được, không sao đâu, chúng ta trải chiếu ngủ ở nhà chính là được rồi, cảm ơn hai vị đã cho ở nhờ, chúng tôi ổn định xong sẽ xây nhà ngay.”
Vương thúc dẫn gia đình Lưu Trường Thiệt về nhà.
Bên phía Chu Kiều Kiều, họ cũng trở về nhà của mình.
Đồng Nhị Nha vừa bước vào đã tỏ ra vô cùng phấn khích, nỗi sợ hãi khi bị bầy sói vây công trong núi sâu cũng hoàn toàn tan biến.
“Không ngờ nhà chúng ta lại có một nơi như thế này trong Thâm Sơn, thật tốt quá, quá tốt rồi.”
Đồng phụ cũng nói: “Đúng vậy, nơi này thật tốt, tốt hơn làng Đồng Hoa của chúng ta nhiều.”
Đồng Nhị Nha đi một vòng, rồi nhìn Chu Kiều Kiều: “Kiều Kiều, cha nương ta ở đâu?”
Chu Kiều Kiều chỉ vào phòng của Chu Tiểu Diệu: “Đó là phòng của tẩu và nhị ca, tẩu có thể tự sắp xếp.”
Nói rồi, nàng dắt hai đứa con về phòng mình.
“Miên Miên, lại đây, ta dẫn các con đi xem nhà của chúng ta…”
Chu phụ cũng dắt tay Chu mẫu, vào phòng ngủ chính: “Bà vất vả rồi, cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Chu Đại Sơn dắt Ngô Ngọc Nương và Chu Thành vào phòng: “Thành Nhi, con có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
Chu Thành: “Cha, con hơi mệt.”
Chu Đại Sơn vội nói: “Vậy mau lên giường nghỉ đi, ta đi sắc t.h.u.ố.c cho con.”
Mọi người đều ai về phòng nấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng chỉ còn lại cả gia đình lớn nhà họ Đồng.
Tuyền Lê
Cha nương Đồng gia cũng vào phòng của Chu Tiểu Diệu, kết quả khi thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường, họ sững sờ.
Đồng phụ: “Chúng ta năm người, một cái giường sao ngủ được?”
Đồng mẫu nhìn sang Đồng Nhị Nha: “Nhị Nha, con xem có thể bàn với tiểu cô con một chút, con qua đó ngủ cùng họ đi.”
Hai đứa con trai ngủ cùng họ thì không sao, nhưng Đồng Nhị Nha thì không tiện.
Đồng Nhị Nha gật đầu: “Nương nói phải, vậy con đi tìm Kiều Kiều, mọi người cũng nghỉ sớm đi.”
Cha nương Đồng gia lúc này mới hài lòng gật đầu: “Ừm, được, à phải rồi, chúng ta bốn người tạm thời chen chúc một chỗ đương nhiên không vấn đề, nhưng nếu ở lâu dài, hai đứa đệ đệ của con vẫn cần phòng riêng, con rảnh thì bàn với họ một chút, xây thêm phòng cho đệ đệ con ở.”
Đồng Nhị Nha không hề cảm thấy có vấn đề gì, gật đầu đồng ý.
“Vâng, con biết rồi nương, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Đồng Nhị Nha lúc này mới quay người đi đến trước phòng Chu Kiều Kiều, gõ cửa.
Ba mẹ con Chu Kiều Kiều đang chuẩn bị thu dọn quần áo, nghe thấy tiếng động, Chu Kiều Kiều ra mở cửa. Thấy gương mặt của Đồng Nhị Nha, nàng có chút ngạc nhiên.
“Nhị tẩu, có chuyện gì không?”
Đồng Nhị Nha ngại ngùng cười, liếc nhìn vào trong, thấy hai đứa trẻ đang thu dọn đồ đạc, liền quan tâm hỏi: “Hai đứa nhỏ trải qua một phen như vậy, không sao chứ? Có sợ không?”
Người ta thường nói, không ai nỡ ra tay với người đang tươi cười, Chu Kiều Kiều cũng đáp lại bằng một nụ cười: “Không sao, chúng nó ngược lại rất bình tĩnh.”
Đồng Nhị Nha vui vẻ gật đầu: “Vậy thì tốt, hài tử dù sao vẫn còn nhỏ, chỉ sợ bị ám ảnh tâm lý.”
Nói xong những lời khách sáo, tiếp theo là một nụ cười gượng gạo.
Chu Kiều Kiều không biết nàng ta rốt cuộc muốn gì, cũng không chủ động hỏi, chỉ quay người vào phòng tiếp tục dọn dẹp.
Đồng Nhị Nha vừa nhìn, vừa bước vào, rất tự nhiên ngồi xuống bên mép giường của họ.
“Phòng của các người trông có vẻ lớn hơn một chút, ánh sáng các thứ đều tốt, tủ quần áo này hình như cũng là đồ mới.”
Chu Kiều Kiều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Đồng Nhị Nha tràn đầy vẻ yêu thích, yêu thích tất cả mọi thứ trong phòng nàng, từ tủ quần áo, bàn học, cho đến ban công nhỏ và bộ bàn trà trên đó.
Chu Kiều Kiều trong lòng đã đoán ra được điều gì đó.
Nhưng nàng cũng chỉ đoán vậy, rồi nói: “Nếu nhị tẩu thích, đợi cha và đại ca rảnh rỗi, bảo họ làm cho phòng của tẩu một bộ.”
Dù sao thì kế hoạch ban đầu của họ cũng là sẽ làm, chẳng qua là thời gian quá gấp, chưa kịp làm mà thôi.
Đồng Nhị Nha cười gật đầu: “Được đó.” Sau đó, nàng ta liền nói đến chuyện muốn qua ở cùng họ. Nàng ta nói với vẻ mặt hòa nhã, còn mỹ miều nói là để bầu bạn với bọn trẻ, kẻo chúng sợ hãi gặp ác mộng.
Chu Kiều Kiều ngay lập tức từ chối.
“Đa tạ ý tốt của nhị tẩu, nhưng không cần đâu, bọn trẻ không quen ngủ với người khác, ngay cả ngoại tổ mẫu của chúng cũng không cho ngủ cùng đâu.”
Nghe lời của Chu Kiều Kiều, Miên Miên lập tức nói tiếp: “Cảm ơn ý tốt của nhị cữu mẫu, con và muội muội chỉ muốn ngủ cùng nương thôi ạ.”
Gương mặt Đồng Nhị Nha có chút khó xử. Nhưng nàng ta vẫn muốn cố gắng thuyết phục.
Chỉ là Chu Kiều Kiều và hai đứa trẻ đều không cho nàng ta chút thể diện nào.
Nói một hồi, nàng ta bắt đầu sốt ruột, trực tiếp dùng đạo đức để gây áp lực: “Kiều Kiều, ta là nhị tẩu của muội đúng không? Bây giờ nhị tẩu của muội không có chỗ ở, lẽ nào muội không thể giúp ta một chút sao?”
Chu Kiều Kiều đặt chiếc áo cuối cùng vào tủ. Nàng quay đầu lại đối mặt với Đồng Nhị Nha, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Nhị tẩu, tẩu vừa mới gả vào nhà chúng ta, còn chưa hiểu rõ tình hình nhà ta. Trong cả nhà, quan hệ giữa ta và nhị ca là tệ nhất. Lý do ta hòa ly xong không thể về nhà mẹ đẻ ở, chính là vì nhị ca không cho ta về nhà. Nếu tẩu cho rằng danh xưng ‘nhị tẩu’ này có tác dụng gì với ta, vậy thì tẩu đã lầm rồi.”
Nói xong, nàng mở cửa, làm một động tác mời.
“Nhị tẩu, chúng ta phải thay quần áo rồi. Nhà chính có bốn cái ghế đẩu và mấy tấm ván, tẩu có thể tự nghĩ cách.”
Trước đây khi nhà mới sửa được một nửa, chỉ làm được giường cho một phòng, đại ca và nhị ca đều nhường cha ngủ giường, còn họ thì tự ngủ trên ván gỗ.
Ý của Chu Kiều Kiều, thực ra là muốn Đồng Nhị Nha bàn với hai người đệ đệ nhà họ Đồng, để họ ngủ trên ván gỗ.
Thế nhưng Đồng Nhị Nha lại tưởng rằng Chu Kiều Kiều bảo chính nàng ta ngủ trên ván gỗ.
Nàng ta lập tức nổi giận: “Ý của ngươi là bảo ta ngủ trên ván gỗ? Chu Kiều Kiều, ta là nhị tẩu của ngươi, ngươi đối xử với ta như vậy sao xứng với nhị ca của ngươi?”