Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 206



Chu Đại Sơn chỉ cảm thấy không thể tin được.

Muội ấy sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?

Lý Đại Bảo ra vẻ 'ta biết ngay mà', nhàn nhạt nói, "Thế này đi, sau này mỗi lần các người đi săn được thứ gì, đều phải chia cho ta một ít."

Khóe miệng Chu Kiều Kiều đầy nụ cười, "Chỉ chia một món thôi."

"Một nửa."

"Một món, ngươi muốn thì lấy không muốn thì thôi."

Dù sao thì hắn cũng không còn cơ hội để đòi mình lần thứ hai nữa.

Lần này nếu hắn chỉ đòi một món, hắn sẽ đòi cái gì?

Chu Kiều Kiều dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra.

Lý Đại Bảo suy nghĩ một lúc, c.ắ.n răng, "Được, ta đồng ý."

Nói xong, liền đi đến xem chiếc đòn gánh của Chu Đại Sơn.

Hắn muốn chọn một món nặng.

Chu Đại Sơn nhìn bộ dạng của hắn, vô cùng tức giận.

Huynh ấy không nuốt trôi cục tức này, vội vàng quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều.

Huynh ấy không muốn để Lý Đại Bảo chiếm hời, nhưng Chu Kiều Kiều lại cho huynh ấy một ánh mắt trấn an.

Huynh ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Đại Bảo trực tiếp nhặt lấy cái túi đựng rắn.

"Cái này ngươi không được lấy." Chu Kiều Kiều lập tức vội vàng tiến lên định giật lại, "Đây là trăn đó, rất nguy hiểm, không được lấy, ngươi lấy gà lôi đi, cũng được hai ba cân đó..."

Nhưng Lý Đại Bảo lại đã tinh ranh nghĩ ra điều gì đó.

Hắn ôm con trăn nặng trịch, tưởng rằng nó đã sớm bị Chu Kiều Kiều g.i.ế.c c.h.ế.t, bây giờ chỉ là một cái xác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho nên hắn không những không sợ, mà còn rất phấn khích.

Trong thành có rất nhiều quan lại quý tộc thích da động vật kỳ lạ, da rắn cũng rất được ưa chuộng, cộng thêm hắn từng nghe Vương thúc nói mỡ rắn và mật rắn còn có tác dụng làm thuốc, có giá trị hơn gà lôi nhiều.

"C.h.ế.t cả rồi thì nguy hiểm cái gì mà nguy hiểm? Ta lấy cái này."

Nói rồi, ôm lấy rồi chạy đi.

Còn Hồng Đạt và nhà họ Chu không có ân oán gì, không có tư cách đòi đồ của Chu Kiều Kiều, chỉ có thể chạy theo Lý Đại Bảo.

Có lẽ... hắn có thể kiếm được chút hời từ tay Lý Đại Bảo.

"Này... ngươi không được mang đi, Lý Đại Bảo, ngươi quay lại..."

"Trăn rất nguy hiểm, ngươi không được mang đi..."

Chu Kiều Kiều đứng tại chỗ, người không hề động mà hét về phía Lý Đại Bảo đang rời đi.

Chu Đại Sơn nghe lời của Chu Kiều Kiều, lập tức căng thẳng đặt đòn gánh xuống định đuổi theo.

Chu Kiều Kiều một tay kéo huynh ấy lại, "Đại ca làm gì vậy? Được rồi, chúng ta đi thôi."

Chu Đại Sơn nghi ngờ, "Hả? Không đuổi theo lấy lại à? Không phải là không cho hắn lấy sao?"

Chu Kiều Kiều bĩu môi, "Ta giả vờ thôi, ta biết ngay hắn sẽ lấy con trăn, nên cố tình buộc túi bằng nút thắt lỏng."

Vốn dĩ, nếu Lý Đại Bảo không tham lam, sau khi ra ngoài, giữa đường mình sẽ đổi nút thắt lỏng thành nút thắt chặt.

Nhưng Lý Đại Bảo quá đáng ghét, lần này, hắn cứ chờ đến khi t.h.u.ố.c mê trong người con trăn hết tác dụng, nó sẽ vùng vẫy thoát ra và chơi đùa với hắn một trận.

Chu Kiều Kiều chỉ cần nghĩ đến cảnh Lý Đại Bảo bị trăn dọa c.h.ế.t là trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng.

Dám tính kế mình, thì phải chịu được hậu quả.

Tuyền Lê

Hai người nhanh chóng trở về làng, về nhà họ Chu, lại thấy Chu phụ và Chu Tiểu Diệu đến giờ vẫn chưa về.

Chu Đại Sơn lo lắng hỏi, "Cả ngày không có tin tức gì à? Mọi người có nhờ ai đi xem không?"