Nếu không phải nàng ta gây ra chuyện này, những người kia dù có cố gắng tỏ ra hào phóng cũng sẽ ăn xong bữa tiệc, và bà ta cũng có thể nhận được tiền mừng của họ.
Chu Kiều Kiều! Ta không để yên cho ngươi đâu!
Lúc này, Chu Kiều Kiều và Ngô Ngọc Nương đã chạy đi rất xa mới dừng lại.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng đều bật cười.
"Kiều Kiều, muội giỏi thật đấy."
"Ai bảo cô mẫu không biết nói chuyện chứ? Vừa mở miệng đã không lương thiện như vậy, hừ."
Thật ra, hôm nay nàng không giữ được bình tĩnh còn có một lý do khác.
Nàng tìm trong ký ức, phát hiện ra người cô mẫu này lúc nguyên chủ còn nhỏ đã không ít lần bắt nạt nàng.
Ví dụ như, bà ta cố tình ăn hạt dưa trước mặt nàng. Nguyên chủ lúc đó còn nhỏ, rất thèm ăn, liền nhặt vỏ hạt dưa bà ta vứt dưới đất lên nhai.
Nhai đến khi không còn vị mới chịu nhổ ra.
Chu Phương Thanh không những không ngăn cản mà còn cười ha hả, chế giễu nàng là đồ tham ăn, lớn lên chắc chắn sẽ là một tên ăn mày.
Chu Kiều Kiều vì chuyện này mà không ít lần bị Chu mẫu mắng, nàng nhớ rất rõ, Chu mẫu vừa mắng vừa khóc.
Những chuyện như vậy có rất nhiều.
Vì vậy, Chu Kiều Kiều cũng muốn trút giận thay cho nguyên chủ.
Chu Kiều Kiều và mọi người về nhà, liền kể lại chuyện xảy ra ở nhà cô mẫu cho gia đình nghe.
Chu phụ tức giận đập bàn một cái: "Chu Phương Thanh thật quá đáng, sao có thể nói hai đứa trẻ như vậy? Nó còn xứng làm một bậc trưởng bối không? Kiều Kiều làm không sai, không cần phải tự trách, hừ, nếu nó dám gây sự, cứ đến tìm ta mà gây sự, ta lại muốn hỏi xem nó rốt cuộc có còn cần nhà mẹ đẻ nữa không!"
Cứ tưởng bà ta mời họ đến dự tiệc là có ý muốn hòa giải quan hệ.
Không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
Vậy thì người họ hàng này, không qua lại cũng chẳng sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Kiều Kiều gật đầu.
Trong lúc mọi người không kịp phòng bị, nàng lấy ra mười lạng bạc đưa cho Chu phụ.
Chu phụ kinh ngạc đến trừng lớn mắt: "Đây... đây là có ý gì? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Chu Kiều Kiều cười, kể lại chuyện của Chu Tiểu Diệu.
Chu phụ Chu mẫu nghe mà không thể tin nổi.
Hồi lâu sau mới phản ứng lại.
Chu phụ từ chối: "Tiểu Diệu muốn cưới thê tử, cũng là chuyện của ta và nương con, không thể nhận bạc của con được."
Chu mẫu cũng đồng tình: "Đúng vậy, một mình con chăm sóc hai đứa trẻ đã rất vất vả rồi, sao có thể để con bỏ ra số tiền này."
Chu Kiều Kiều nhướng mày, không phải là chất vấn, nhưng lại nói một cách dứt khoát: "Trong thời gian ngắn, hai người có lấy ra được số tiền này không? Nếu hai người không lấy ra được, chẳng lẽ để nhị ca cứ mãi không thành thân sao?"
Hai ông bà sững lại một chút.
Chu phụ mím môi rồi không chút do dự nói: "Vậy ta sẽ đi vay tiền... Tóm lại ta không thể dùng tiền của con."
Chu Kiều Kiều: "Thay vì phải khúm núm đi vay bên ngoài, sao không vay của con?"
Chu Kiều Kiều dồn ép từng bước.
Chính là muốn hai ông bà nhận lấy số bạc này.
Tuyền Lê
"Nếu không phải vì quan hệ của con, nhị ca đã sớm thành thân sinh con rồi, là con có lỗi với nhị ca, hai người cứ để con bù đắp đi. Hơn nữa, bây giờ trong nhà người kiếm tiền giỏi nhất chẳng phải là con sao? Số bạc này con sẽ sớm kiếm lại được thôi."
Chu phụ Chu mẫu cuối cùng vì hạnh phúc của Chu Tiểu Diệu mà đành phải chấp nhận.
Họ muốn viết giấy vay nợ cho Chu Kiều Kiều, nhưng Chu Kiều Kiều nhất quyết không chịu.
Cả nhà lại bàn bạc về việc khi nào sẽ đến nhà họ Đồng.
Bàn xong thì trời đã rất khuya.
Chu Kiều Kiều lúc này mới định về.
Trước khi đi, Chu mẫu nắm tay Chu Kiều Kiều, nói: "À đúng rồi Kiều Kiều, ngày mai là sinh thần chín tuổi của Thành Nhi, nương muốn ba mẫu nữ về ăn cơm, các con có về được không?"