Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 134





"Ngươi đuổi ta đi?"

"Chẳng lẽ ngươi không nên đi sao?"

Hắn ta lại ngả người ra sau, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng, rồi thu lại tầm mắt, nhắm mắt lại.

Tiếp tục phơi nắng.

"Ta tạm thời không đi nữa."

Chu Kiều Kiều không nói gì, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi ngờ về hắn ta.

Một nam nhân bị thương nặng sau khi hồi phục trí nhớ, vết thương đã khỏi mà cũng không về nhà.

Tại sao chứ?

Nàng còn chưa nghĩ ra tại sao, đã nghe nam nhân nói: "Đừng nghĩ nữa, dù sao ngươi cũng không nghĩ ra đâu."

Chu Kiều Kiều sững sờ.

Hình như... đúng là như vậy.

Nàng vung tay: "Thôi bỏ đi, ta đi đây."

"Đợi đã." Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên.

Chu Kiều Kiều quay lại nhìn, không biết từ lúc nào nam nhân kia đã từ trên ghế bập bênh đứng dậy, chỉ một cái lướt người đã đến trước mặt Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều chỉ cảm thấy một luồng gió ập đến, hơi thở nóng rực của nam nhân bao trùm lấy nàng, hàng mi dài rõ nét của hắn gần trong gang tấc, chỉ cần tiến thêm một bước nhỏ, nàng có thể ngửi được mùi nam nhân của hắn.

"Ngươi... làm gì vậy?" Nàng nuốt nước bọt, mắt không dám nhìn vào yết hầu gợi cảm của hắn.

Càng không dám nhìn vào đôi môi đỏ mọng mỏng manh của hắn.

Sợ mình sẽ không nhịn được mà muốn "ăn" người ta.

Mặc dù đã sống hai kiếp, nhưng nàng chưa từng được nếm trải điều gì tốt đẹp.

Còn về Trương Hoài Ân, trong trí nhớ hắn là một kẻ "ba ngắn".

Thời gian ngắn, "vũ khí" ngắn, ngón tay ngắn.

Nhưng người nam nhân này trông có vẻ rất ổn.

Giống như một kẻ "ba dài".

Trong lúc Chu Kiều Kiều đang suy nghĩ miên man trước nam nhân đầy sức quyến rũ, một câu nói của hắn ta đã phá vỡ ảo mộng đẹp đẽ của nàng.

"Trong gùi của ngươi có một con rắn..."

Toàn bộ nhiệt huyết của Chu Kiều Kiều như bị dội một gáo nước lạnh, sống lưng lạnh toát.

Nam nhân lùi lại từng bước, Chu Kiều Kiều nhìn rõ thứ hắn ta đang cầm trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một con rắn lục nhỏ màu xanh biếc.

Nam nhân đang bóp đúng vào bảy tấc của nó.

"Lúc ra ngoài cẩn thận một chút."

Chu Kiều Kiều gật đầu lia lịa.

Nói không sợ hãi là nói dối.

Sau khi quay người rời đi, nàng liền mua thêm sáu bảy cái túi thơm xua đuổi độc trùng, rắn rết trong không gian.

Nàng treo thẳng lên gùi, buộc vào cổ chân.

"May mà nó không c.ắ.n mình."

Nàng ngửi thử túi thơm trước đó.

Chẳng còn mùi gì nữa.

Lúc này nàng mới nhớ ra, mấy cái túi thơm này đã dùng được một thời gian rồi.

Đúng là nên thay rồi.

Thời gian tiếp theo, Chu Kiều Kiều săn b.ắ.n trong Thâm Sơn hai canh giờ, sau đó mới mang thịt rừng đến tửu lầu Dân Sinh.

Trên đường phố, mọi người đi lại đều vội vã, Chu Kiều Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nàng vô cùng thắc mắc, đến tửu lầu Dân Sinh, Trần lão bản đang ngồi trên lan can ở cửa, tay phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ngước nhìn trời ngẩn ngơ.

"Trần lão bản, lâu rồi không gặp."

"Chu Nương Tử à, đúng là lâu rồi không gặp."

Trần lão bản nở nụ cười dẫn Chu Kiều Kiều vào bếp sau.

Nhưng Chu Kiều Kiều có thể thấy được, nụ cười của Trần lão bản không đạt đến đáy mắt.

Bếp sau được sửa sang lại, trông rất mới, rất thoải mái.

Hầu Tử mang thịt rừng đi cân, Chu Kiều Kiều liền cùng Trần lão bản đứng nói chuyện trong sân sau bếp.

"Trần lão bản, có chuyện gì xảy ra sao? Sao ta cảm thấy lần này vào thành, không khí của mọi người có chút ngột ngạt?"

Trần lão bản khẽ thở dài, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi cũng phát hiện ra à, haizz, chắc ngươi cũng biết rồi chứ."

Tuyền Lê

"À? Chuyện gì vậy?"

"Chuyện tăng thuế, ngươi chưa nghe sao?"

"Ta cũng có nghe qua."

Chỉ là nàng có ít đất, nộp thuế ít, hơn nữa nàng còn chưa bắt đầu nộp thuế, nên cũng không để ý lắm.

Trần lão bản nói: "Thời buổi này vốn dĩ đã không yên ổn, được ăn no mặc ấm đã là may mắn lắm rồi, triều đình còn tăng thuế, mọi người chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, sao mà không ngột ngạt cho được?"

"Đúng rồi, ta nói cho ngươi biết, trên đường nếu gặp phải người nào tính tình không tốt, đừng có đối đầu, nhường được một chút thì cứ nhường đi, ai biết được người điên cuồng đối diện với ngươi đang phải đối mặt với sự tuyệt vọng đến mức nào. Haizz, những người tuyệt vọng ấy à, chuyện gì cũng có thể làm được."